Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 72 : Phiên ngoại – Cái gọi là chân tướng

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Lại là một năm thời tiết tốt, yên ba Giang Nam, ngàn dặm như tranh, văn nhân thi sĩ, giang hồ Du Tử, tất cả đều như tập hợp trong bức tranh này.



Mùa đông năm trước, Hoa Sơn chưởng môn thế nhưng luyện《Tịch Tà kiếm phổ》, càng làm cho người ta không ngờ được là, nếu là muốn luyện tịch trừ tà kiếm, thì phải tự cung. Lúc trước nhân sĩ giang hồ bị Nhạc Bất Quần lừa tới sau núi Hoa Sơn đều xôn xao, bọn họ vốn tưởng rằng mình chắc chẳn sẽ mệnh tang đương trường, ai ngờ giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cứu họ một mạng, nhớ đến thành kiến mấy năm trước với Nhật Nguyệt thần giáo, làm các đại hiệp này đều thấy xấu hổ.



Hoa Sơn chưởng môn cùng đệ tử Lâm Bình Chi đồng quy vu tận, đáng tiếc chính là Ninh nữ hiệp tự tuyệt đương trường, chỉ còn lại mình Nhạc Linh San vị hôn thê của Lâm Bình Chi, đến tận đây Hoa Sơn cũng dần dần xuống màn.



Giang hồ là như vậy, ngươi có lẽ sẽ là đại hiệp cao cao tại thượng, cũng có lẽ là một tai họa ai cũng đòi đánh đòi giết, hết thảy bất quá chỉ là một ý niệm.



Giang hồ tựa hồ như vậy bình tĩnh trở lại, nên thu đệ tử thì thu đệ tử, nên niệm Phật kinh thì niệm Phật kinh, nên ân ái yêu nhau, tự nhiên liền ân ái yêu nhau.



Dương Liễm những ngày gần đây yêu thích vẽ tranh, số lượng giấy cung ứng cho Dương phủ gia tăng đột ngột, đáng tiếc chính là giấy dùng không ít, nhưng kỹ thuật vẽ lại chẳng tăng được mấy phần. Đông Phương Bất Bại làm sư phó cũng thấy không chút thành tựu, nhìn mấy bức tranh vẽ chim mà chả khác gì vẽ gà mái này, trong nhất thời không biết nên khuyên Dương Liễm buông tha nguyện vọng to lớn này hay là cổ vũ Dương Liễm tiếp tục học tập. [Shal: tội nghiệp mỹ nhân quá, có chồng thế này thì …=]]]



Ngày hôm đó Đông Phương Bất Bại đang ở trong viện ngồi nghỉ ngơi, vì là tháng ba, đúng mùa hoa nở, trong viện mùi hương thoang thoảng, làm y ngày càng thêm buồn ngủ. Nhưng khi tỉnh lại, trên người đã hơn một kiện áo choàng.



Dương Liễm đang ngồi một bên uống trà, thấy Đông Phương tỉnh lại, đứng dậy ôm Đông Phương vào lòng, hôn hôn trán Đông Phương nói, “Ngày xuân vẫn còn chút lạnh, sau này đừng ở bên ngoài ngủ.”



Đông Phương nhếch mi, “Đêm qua nếu không phải ngươi không biết tiết chế, ta sao lại...” Nghĩ vậy, hàng mi xinh đẹp của Đông Phương nhướng lên, “Xem ra gần đây nên cho ngươi luyện võ nhiều một chút, miễn cho ngươi không biết dùng khí lực vào đâu.”







Dương Liễm nghe Đông Phương nói thế, đầu cúi xuống một nửa, tựa cằm lên vai Đông Phương, một bàn tay dần dần không chút thành thật.



“Ngươi...” Đông Phương thấy một bàn tay luồng vào vạt áo, còn chưa kịp nói chuyện, môi liền bị chặn lại, y từ đáy lòng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng loại phương pháp này có thoát được chuyện luyện kiếm, từ lúc đến Giang Nam, Dương Liễm ngày càng lười, chuyện này không tốt chút nào.



Hai người ở Giang Nam đã hai năm, Đông Phương từng nghĩ đến nữ tử mỹ mạo của Giang Nam sẽ phân đi vài phần tâm tư của Dương Liễm. Nhưng y lại chậm rãi phát hiện, nữ tử mỹ mạo ở trong mắt Dương Liễm, chính là một bức mĩ đồ, chỉ có thưởng thức, nhưng không có tâm tư kiều diễm. Nhưng ngượi lại đối y lại càng thêm thân thiết, hận không thể mỗi ngày đều ở bên y.


“Vâng, giáo chủ,” Đường Ninh thủ thế, rất nhanh có vài tên đệ tử tha người xuống, chỉ còn lại Tiểu Khuyển Nhị Lang dưới chân Đông Phương.



“Dương Liễm, ngươi không cần muội muội của ta, cũng là vì thích nam nhân lãnh huyết này?” Tiểu Khuyển Nhị Lang oán hận nhìn Dương Liễm đứng cạnh, “Ngươi này...” Đáng thương tiếng Trung Nguyên gã nói không quá tốt, nên không biết dùng từ gì để hình dung mới được.



“Phải,” Dương Liễm thản nhiên nói, “Ta Dương Liễm yêu nam nhân này, vậy có can hệ gì tới ngươi?!” Hắn đi đến bên người Đông Phương, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Khuyển Nhị Lang, “Nữ nhân trong thiên hạ này, ta không muốn ai, ta yêu, chỉ có một mình Đông Phương mà thôi.”



Vài đường chủ cùng trưởng lão còn đứng trong chính dường, bọn họ nghe Dương Liễm nói vậy, yên lặng liếc nhìn Tiểu Khuyển Nhị Lang nằm trên đất, người này, sau này nhất định sẽ sống không bằng chết, bởi vì gã đắc tội giáo chủ, không cần giáo chủ động thủ, Dương tổng quản sẽ để gã chịu hết đau khổ.



Sau nửa canh giờ, chính đường được quét dọn lại sạch sẽ nhưng Dương tổng quản trước nay vân đạm phong khinh đi theo sau giáo chủ, toàn thân tản ra khí tức nịnh nọt không thể bỏ qua.



Ngày hôm sau có tin truyền ra, nói Dương tổng quản đáng thương bị nhốt ngoài cửa một đêm, hôm sau còn bị buộc uống một chén dược lớn. Thật sự là người thấy tò mò, người nghe buồn cười.



Ngày thứ ba lại có tin truyền ra, nói Dương tổng làm rốt cuộc được vào nhà, bất quá đã có tiểu tư chứng thật họ phải đi chuẩn bị chăn cho Dương tổng quản nằm dưới đất. Vì thế có người nói Dương tổng quản thất sủng, nữ đệ tử trong giáo bắt đầu rục rịch.



Nửa tháng sau, Đông Phương Bất Bại bẻ gãy cổ một nữ nhân câu dẫn y.



Hai mươi ngày sau, Đông Phương Bất Bại lần thứ hai cùng Dương Liễm như keo như sơn. [Shal: mỹ nhân hết giận rồi nhỉ, ai đáng thương Dương đại ca, vợ anh dữ quá=]]]



Một tháng sau, trong giáo có đồn đãi, giáo chủ mới là người nằm dưới.



Về phần tính chân tực của đồn đãi không ai biết đường mà đi chứng thật, nhưng thế nhân chỉ biết giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại cùng với ái nhân Dương Liễm cả đời bên nhau, chưa bao giờ tách ra, đến chết hai người cũng là cùng nhau hạ táng.



Thế gian nếu nói thật chí tình, lại có mấy ai được như thế?



Hết Phiên ngoại: Cái gọi là chân tướng