Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 9 : Đổi tên

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Giờ Thân, khi thái dương về tây, Đông Phương Bất Bại từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, thấy Dương Liễm đang đứng tựa vào tường, y đến cạnh Dương Liễm, mới phát hiện người này đang tựa vào tường ngủ.



Ngẩng đầu nhìn bầu trời dần chuyển đỏ, y tự tay vỗ vỗ mặt người trước mắt, tay chạm vào là cảm xúc lạnh buốt, mắt nhìn người này mặc phục không tính là mỏng, y nhíu mày, “Đang ngủ?”



Mở mắt thì nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt mình, trời mùa đông mà trán hắn lại toát ra mồ hôi lạnh, cường đứng dậy, mới phát giác tay Đông Phương Bất Bại đang vuốt gương mặt mình, hắn bỗng dưng mở to hai mắt, “Giáo…… Giáo chủ?” Bàn tay ấm áp dời xuống, dần dần chuyển đến giửa cổ hắn, ngày thường động tác như vậy nhất định khiến hắn thấy ngứa, nhưng giờ phút này Dương Liễm lại cảm giác hô hấp mình không thông thuận là mấy.



Đông Phương Bất Bại thu tay, lạnh lùng mở miệng,”Lần sau nếu ngươi ngủ tiếp, ta để cho ngươi nằm ngủ suốt đời.” Nói xong, xoay người đi đến thư phòng.



Dương Liễm vội vàng đi theo, nhưng chỉ đi hai bước, đã thấy Đông Phương dừng chân, quay đầu nói, “Ngươi không đi thu thập y phục, chẳng lẽ còn muốn ta cùng ngươi đi thu thập, theo ta làm gì?” Nói, liền lấy tay chỉ gian phòng cách đó không xa, “Từ nay về sau ngươi sẽ ở đó.” Nói xong, mắt cũng không nhìn Dương Liễm chưa hồi phục *** thần, Đông Phương đầu cũng không quay lại bỏ đi.



Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm sờ sờ cái mũi, nhận mệnh bước ra tiểu viện, đi đến chỗ ở của mình, vốn y có một tiểu viện riêng, hiện tại lại rốt cuộc ở chung với Đông Phương Bất Bại, cái này có tính là xuống cấp không?



Đến tiểu viện của mình, gọi Thương Cầm cùng Bích Nguyệt ngày thường hầu hạ hắn đơn giản thu thập y phục, xong hắn dẫn hai tỳ nữ Đông Phương Bất Bại ban cho mang theo bao phục đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.



Thương Cầm cùng Bích Nguyệt biết Dương Liên Đình phải chuyển đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, sắc mặt đều hoảng loạn, hai năm qua các nàng đã hiểu rõ tính nết Dương Liên Đình, biết hắn không thích khó xử nữ tử, mà hai người bọn họ vì hầu hạ Dương Liên Đình mà cũng có chút địa vị trong giáo, hôm nay đến tiểu viện của giáo chủ, chuyện phải chú ý sẽ rất nhiều, hơn nữa giáo chủ tính tình cũng không dễ sống chung, nếu chọc giận giáo chủ, các nàng còn mệnh để sống không?



Dương Liễm đồ dùng không quá nhiều, nên chưa tới một canh giờ, mọi thứ đều thu thập xong.



Hai người mang bao phục đi theo sau Dương Liên Đình, cúi đầu không dám nói thêm gì, Dương Liên Đình ngày thường mặc dù đối các nàng rộng rãi, nhưng cũng không thích kẻ lắm mồm, các nàng không có võ nghệ, tự nhiên biết rõ phải làm sao mới có thể bảo mệnh.
Lúc Dương Liễm âm thầm cao hứng lúc, Đông Phương Bất Bại lại ném một quyển sách ố vàng rách tung toé khá cũ vào trong lòng hắn,”Đây là kiếm pháp vài năm trước ta tìm được, ngươi đã có tâm học võ, vậy hảo hảo mà luyện, bổn tọa cũng không muốn thu giữ một người vô dụng.”



Dương Liễm không dám nhìn kỹ, chỉ đại khái chứng nhìn thấy tên sách là [ Việt kiếm ], tuy chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, nhưng đã là thứ trong tay Đông Phương Bất Bại, hẳn là vật bất phàm, hắn lại vội tạ ơn, trong lòng có chút lo lắng, mùa đông lạnh thế này, hắn không muốn vì biểu hiện sự chăm chỉ của mình mà đi ra ngoài luyện kiếm đâu a.



“Hai tháng tiếp theo ngươi dạy sớm nửa canh giờ, ta chỉ đạo ngươi kiếm pháp.” Đông Phương Bất Bại bổ sung một câu.



Tiếu dung trên mặt Dương Liễm cứng đờ, tiếp tục xoay người quỳ một gối,”Thuộc hạ đa tạ giáo chủ.” Đông Phương giáo chủ, ngươi không phải giỏi châm pháp sao, làm gì còn rãnh rỗi chỉ dạy ta luyện kiếm?



Đúng lúc này, Dương Liễm nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, theo thanh âm nặng nhẹ phán đoán hẳn là tiểu tư trong giáo không có bao nhiêu võ nghệ, quả nhiên, một lát sau nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm tiểu tư run lẩy bẩy vang lên,”Giáo chủ, các phu nhân ăn mừng ngươi thần công đại thành, nên chuẩn bị một bàn tiệc tối, hy vọng ngươi có thể đến thưởng thức.”



Đông Phương Bất Bại đảo mắt qua Dương Liễm, đối phương chỉ cúi đầu, y lạnh lùng mở miệng,”Bổn tọa đã biết.” Nói xong, đứng lên đi đến cạnh Dương Liễm,”Đi thôi.”



Dương Liễm khóe miệng co rút, Đông Phương giáo chủ, ngươi đi dùng cơm cùng phu nhân, còn lo không ai giúp ngươi phân thức ăn sao, có cần mang theo một ngoại nhân như ta làm kì đà không. Ngươi nếu không muốn gặp mấy nữ nhân kia, trực tiếp cự tuyệt là được, cần gì phải tự hành xác mình như vậy?



Đây là tội gì? Tội gì?



Hết Đổi tên