[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:41 19/04/20
Ở hội chợ đấu giá nổi tiếng Hồng Kông, một nhóm các thương gia giàu có danh tiếng đang chăm chú vào những hình ảnh trên màn hình mà máy chiếu đang hiển thị, đấy là món hàng sứ Đông Phương mới nhất của công ty đồ sứ Đông Phương Mỹ Nhân sản xuất – bình Hà Khẩu Mỹ Nhân phỏng theo dòng Quân diêu (1) đời Tống.
-Tác phẩm này là siêu phẩm mới nhất phỏng theo dòng gốm Quân diêu Bắc Tống, miệng rộng hình lá sen, đẹp đẽ duyên dáng, cổ bình thắt eo, thân bình đầy đặn tròn trịa, đáy bình thu gọn, thoạt nhìn giống như một mỹ nhân eo thon hông nở, dáng vẻ uyển chuyển, đoan trang yêu kiều, kỹ thuật gia công tinh tế… – Người chủ trì của buổi đấu giá giới thiệu chi tiết về sản phẩm nghệ thuật được rất nhiều người đổ dồn mắt quan tâm.
- Hãy nhìn kỹ màu sắc của tác phẩm này, trắng trong như hoa sen, gần xuống phía dưới chồ thắt eo lại thì màu dần chuyển sang tím nhạt, càng về phía đáy bình màu tím càng đậm dần, toàn bộ thân bình ánh sắc tím như tròi sao ban đêm, trên nền tím đấy là những đốm trắng như sao như tuyết, những vết rạn biến hóa thiên hình vạn trạng, đấy chính là nét đặc sắc của gốm Quân diêu Bắc Tống, chính là cái mà lâu nay người đời gọi là “khi vào lò nung chỉ có một màu, khi ra khỏi lò có hàng vạn sắc”, sắc màu của sản phẩm hoàn toàn là tự nhiên theo ý trời, con người không thể điều khiển được, mồi một món đều là độc nhất vô nhị…
Người chủ trì buổi đấu giá nói năng lưu loát linh hoạt, giới thiệu và phân tích những nét đặc sắc của chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen rất chi tiết tỉ mỉ, làm cho người mua ai cũng tò mò háo hức.
- Các quý vị đều biết, sứ Tống rất khólàm nhái, nhất là lò Quân diêu, khi xưa chỉ làm ở lò nung của quan nơi cung đình, không bao giờ đếm xỉa đến nhân công, giá thành, màu sắc dùng cho cốt sản phẩm đều từ những khoáng vật quý hiếm như đá khổng tước, đá mã não, ngọc hổ bì, đất âm dương, rồi kinh qua nắng mùa hạ, mưa mùa thu, lạnh mùa đông, ấm áp mùa xuân luyện đất sét đó thành lớp dầu bóng, loại đất để làm sứ này, kỹ thuật hiện đại không thể nào mô phỏng nổi, nhưng công ty đồ sứ Đông Phương Mỹ Nhân nắm được công thức bí mật cổ xưa, mỗi món sản phẩm đều như sứ Tống tái thế, vô cùng quý giá…
Người chủ trì cứ nói đến khi cả hội trường bắt đầu lao xao, dường như không chờ được nữa muốn trả giá ngay.
Điều này cũng khó tránh khỏi, vì nét đặc sắc của đồ sứ Đông Phương thật ra chẳng cần người chủ trì phải tốn công giới thiệu, những nhà sưu tầm cómặt ở hội trường đều hiểu biết về nét độc đáo và sự quý hiếm của sứ Đông Phương. Các sản phẩm sứ của Đông Phương Mỹ Nhân làm ra lâu nay đều được giới sưu tầm tranh nhau mua, ngoài việc chất lượng sản phẩm được các chuyên gia giám định là gần như tương đương với sứ Tống ra, đến loại sứ mới khó mô phỏng sứ từ niên đại xa xưa nhất, sứ Đông Phương càng chế tác giống y như đúc, dường như sản phẩm của họ là đồ cổ thời Tống được đời nay khai quật vậy.
Đây cũng là nguyên nhân giá giao dịch của sứ Đông Phương luôn ở mức cao, Đông Phương Mỹ Nhân ngay từ ban đầu đã ủy thác cho công ty đấu giá tổ chức bán đấu giá sứ Đông Phương, chứ chưa bao giờ trực tiếp bán lẻ trên thị trường, muốn mua đồ sứ của họ đều phải thông qua đặt giá ở các cuộc bán đấu giá, ai bỏ giá cao thì sẽ mua được.
Vì thế mỗi khi sứ Đông Phương có sản phẩm mới ra, buổi đấu giá đấy đều đông vô cùng, như hôm nay, số lượng người tham gia bỏ giá rất nhiều, những người không đến trực tiếp được thì gọi điện đến bỏ giá, người mua ai cũng bừng bừng khí thế, người chủ trì lại càng sốt sắng.
- Quý vị chú ý, bây giờ bắt đầu bỏ giá cho chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này, giá khởi điểm là… một triệu đô la Hồng Kông. – Người chủ trì cuối cùng cũng phát ra giá khởi điểm.
Người mua ngay lập tức bắt đầu tham gia đấu giá, có người vội vàng cuống quýt, có người bình thản ung dung, hội trường nhìn thì có vẻ yên ả, nhưng qua sự tăng tốc không ngừng của giá được xướng lên và động thái của người mua, thì ai cũng cảm nhận được sức nóng hừng hực đang tỏa ra.
Trong một góc của hội trường, một người đàn ông cóthân hình cao ráo với dáng vẻ khoan thai, gương mặt tuấn tú đẹp đẽ, khẽ dựa vào mé cột, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng quan sát quang cảnh buổi đấu giá.
Trông anh giống như người vào xem xét tham quan, nhưng sự cómặt của anh còn gây chú ý hơn tất cả các người mua khác ở hội trường, không chỉ vì anh trông quá hấp dẫn mà còn vì đứng bên cạnh anh là phótổng khu vực Hồng Kông của công ty tổ chức đấu giá, mọi người đều biết, người khiến phótổng đích thân hộ tống chắc chắn không phải là người bình thường.
- Phótổng Đông Phương, anh nghĩ chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen liệu bán được đến giá nào? – Phótổng công ty tổ chức đấu giá, ông Âu Khắc, cười hỏi.
Đông Phương Thiên Kiêu, thiếu gia thứ hai của nhà Đông Phương, cũng là phótổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân, tất cả các công việc đấu giá, mua bán tiêu thụ của sứ Đông Phương đều do anh quản lý.
Anh nghe ông Âu Khắc hỏi, mặt không hề có ý cười, lạnh lùng trả lời:
- Đến khoảng năm triệu.
-Tôi thì nghĩ cóthể qua mức ba chục triệu. – Âu Khắc cười. Theo tình hình của sứ Đông Phương, sản phẩm đấu giá lần này chắc chắn có giá trị đến mức đó.
Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu khẽ nhíu mày, gương mặt hơi trầm xuống tiếp lời:
- Phá vỡ mức ba mươi triệu không phải là không thể, nhưng đấy là khi chưa có tiền lệ bị kẻ xấu gây trở ngại.
Nụ cười của Âu Khắc cũng biến mất, giá chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen dừng lại ở mức năm triệu rồi không thấy ai bỏ giá nữa, hơn nữa không khí vốn đang sôi nổi bỗng nhiên hạ xuống đến điểm đóng băng, hội trường rơi vào không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tay chủ trì buổi đấu giá kín đáo lia ánh mắt đầy dấu hỏi về phía hai người.
- Sao lại thế nhỉ? – Âu Khắc nói khẽ.
- Hừm, chắc là lại có kẻ giở trò rồi. – Đông Phương Thiên Kiêu nhìn thẳng vào một người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh lối đi phía giữa hội trường.
Ngay từ đầu anh đã chú ý thấy, người đàn ông nọ ban nãy vào hội trường rất muộn, rồi ngồi xuống cạnh một người phụ nữ.
Mái tóc đen ngắn, đuôi tóc chấm đến giữa mang tai và cổ, mái để lệch che nửa mặt, trên mặt còn đeo thêm chiếc kính râm to, bộ complet ôm sát màu đen lộ rõ thân hình mảnh dẻ, toàn thân là màu đen, làm cho hắn ta trông thật đặc biệt mà cũng thật kỳ dị giữa đám người mua.
Người đàn ông nọ vừa ngồi xuống, trong hội trường có khoảng mười người giả làm người mua liếc nhìn về phía hắn ta, tuy không rõ rệt, nhưng anh vẫn nhận ra, bọn họ đều là quân xanh quân đỏ dưới sự bố trí sắp đặt của người đàn ông nọ gài vào, theo chỉ thị của hắn ta, gây áp lực cho những người mua khác để họ không được bỏ giá nữa.
Âu Khắc nhìn theo ánh mắt của anh, băn khoăn hỏi:
- Người kia là ai? Tại sao lại ngồi cạnh Hắc đại tiểu thư? Đông Phương Thiên Kiêu nheo mắt trả lời:
- Sao, ông chưa nhìn thấy Hắc thiếu gia bao giờ à?
Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Hắc Tĩnh. Thật là hồn xược, dùng thuật “quỷ giáng đầu” sát hại Lỗ Mặc, vẫn còn dám đến buổi bán đấu giá để giương oai giở trò, hắn đúng là không coi nhà Đông Phương ra gì…
- Hắc thiếu gia? Ông trùm xã hội đen Hắc Phúc Trạch có con trai sao? – Âu Khắc ngạc nhiên hỏi.
- Ông ta không phải sinh được một nam một nữ sao? – Đông Phương Thiên Kiêu thấy Âu Khắc nắm thông tin có vẻ không nhanh nhạy lắm, có việc đấy mà cũng không biết
- Không phải mà! Tôi quen biết Hắc Phúc Trạch từ lâu rồi, ông ta rõ ràng chỉ có hai người con gái… – Âu Khắc nhìn anh thắc mắc.
- Cái gì? – Đông Phương Thiên Kiêu ngạc nhiên. Hắc Phúc Trạch không có con trai? Thế Hắc Tĩnh là ai?
- Phải chăng… là con riêng của lão Hắc? – Âu Khắc đoán già đoán non.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tình báo của sói Đông Phương mắc sai lầm, hay là có uẩn khúc gì khác?
Đông Phương Thiên Kiêu không hài lòng, quay đầu khẽ gọi:
- Thập Nhị.
Một bóng người ngay lập tức xuất hiện đằng sau anh, đáp lời:
- Có tôi.
- Tìm hiểu ngay xem, thân phận chính xác của Hắc Tĩnh là
Thập Nhị gật đầu, rồi biến mất không một tiếng động, để lại Âu Khắc với một đống dấu chấm hỏi trong mắt hỏi tiếp:
- Cấp dưới của anh sao toàn dùng số đếm làm tên thế? – Nghe cứ như gọi phạm nhân vậy.
- Như thế cho dễ nhớ. – Anh trả lời.
- Hả? Lý do là như vậy thôi hả?
- Đúng vậy.
- Tức là người trợ lý kiêm vệ sỹ vừa rồi là xếp thứ mười hai à? – Âu Khắc hỏi.
- Chúng ta bị Đông Phương Thiên Kiêu lừa một vố to rồi!
- Cô nghiến răng nói.
- Thế nghĩa là sao? – Hắc Dao không hiểu.
- Hội chợ đấu giá lần này, Đông Phương Thiên Kiêu đã bẫy chúng ta từ đầu đến cuối!
- Bầy? Sao có thể như vậy được? Có cả công ty tổ chức lẫn bao nhiêu người mua như vậy… – Hắc Dao thấy chuyện đó khó có thể xảy ra.
- Công ty tổ chức đấu giá cũng bị bịt mắt, những người mua kia thì… hầu hết đều là những nhà sưu tầm quen thuộc của nhà Đông Phương, còn một số gương mặt mới, thì đều là tay chân của nhà Đông Phương cải trang, để cho chúng ta không nghi ngờ… – Cô càng nghĩ càng tức giận, hình dung lại rất rõ rệt sức nóng của buổi đấu giá hôm đấy như dồn hết về phía cô!
Đông Phương Thiên Kiêu đã biến cô thành một đứa ngốc mua cái thứ phế phẩm này với giá năm triệu bạc!
- Nhưng mà rõ ràng chị đã thấy chiếc bình sứ mỹ nhân miệng hoa sen cao cấp mà… – Hắc Dao băn khoăn.
- Chiếc bình này được phủ một lớp vật chất đặc biệt ở bên ngoài, khi tiếp xúc với ánh sáng sẽ bị ô-xy hóa, lộ ra lớp thô ráp nguyên bản của nó. – Cô trầm ngâm nhìn chiếc bình rồi trả lời chị.
- Chuyện này… sao có thể như vậy được? Hiện tượng đó chỉ có thể xảy ra với cổ vật. – Hắc Dao lắp bắp.
Cô biết, Hắc Tĩnh từ nhỏ đã rất có năng khiếu về đồ sứ cổ, trong lĩnh vực này cô chính là thiên tài. Mấy năm gần đây, dựa vào con mắt tinh tường của Hắc Tĩnh, đầu tư của Hắc Nguyệt Đường vào lĩnh vực thu mua hàng nghệ thuật không ngừng tăng trưởng, chưa bao giờ gặp phải sai lầm, thậm chí ngay cả kinh nghiệm và kiến thức của những nhà sưu tầm lão luyện cũng không phong phú bằng Hắc Tĩnh.
Nhưng mà, theo những gì Hắc Tĩnh vừa nói thì sự việc lần này thật li kỳ, quá li kỳ và giật gân…
- Nhưng sứ Đông Phương có kỹ thuật này… – Hắc Tĩnh nhíu mày, trong lòng vừa tức giận lại vừa kinh sợ trước năng lực cao siêu của Đông Phương Mỹ Nhân.
- Trời ạ… tại sao lại có chuyện này được cơ chứ? – Hắc Dao kinh hãi đến mức ngây dại cả người.
Miêu Vũ từ nãy giờ đứng bên cạnh cũng kinh ngạc y như thế, cái gã Đông Phương Thiên Kiêu kia, thâm sâu khó dò, thực là làm người khác khiếp sợ.
- Đáng ghét… Đông Phương Thiên Kiêu dám dùng trò này để giỡn mặt ta! – Hắc Tĩnh tức giận ném chiếc bình xuống đất.
- Á á! Tĩnh, em làm gì vậy… – Hắc Dao cuống quýt nhưng không kịp ngăn lại, chiếc bình được mua với giá năm triệu đô la Hồng Kông đã biến thành một đống mảnh vỡ.
- Em quyết sẽ không tha cho thằng cha đáng chết đó! – Hắc Tĩnh hằn học quay sang nói với Miêu Vũ – Chuẩn bị dần đi, tôi phải đi Đài Loan, lần này tôi nhất định phải lấy được Sứ mỹ nhân đời Tống của nhà bọn họ.
Chỉ cần chiếm được Sứ mỹ nhân kia thì chẳng khác nào bóp chặt lấy yết hầu của nhà Đông Phương, ngoài việc phải đoạt được bí mật tạo tác nung chế sứ Tống, còn có thể nhân cơ hội này bắt bốn anh em Đông Phương kia phải cúi đầu trước cô.
Hơn nữa, lần trước nhìn qua đôi mắt của Lỗ Mặc, tận mắt thấy Sứ mỹ nhân, cô đã bị chấn động sâu sắc, cái đĩa tròn dường như cô đã quen thuộc từ lâu kia, dần dần đi vào tâm trí hồn phách cô, không ngừng gọi nhắc cô…
- Thế thì mạo hiểm quá, cô biết thừa là rất khó ứng phó với sói Đông Phương, về cơ bản là không thể tiếp cận Đông Phương cư! – Miêu Vũ cảnh tỉnh cô.
- Hử, ai bảo tôi phải xâm nhập Đông Phương cư? Chỉ cần tôi nắm được Đông Phương Thiên Kiêu, hắn sẽ ngoan ngoãn bưng đến cho tôi Sứ mỹ nhân… – Cô nói rồi nhìn sang Miêu Vũ – Mau nghỉ ngơi cho lành vết thương đi Miêu Vũ, lại cần anh lên đài rồi.
- Vâng. – Miêu Vũ đáp.
- Em… định dùng giáng đầu với Đông Phương Thiên Kiêu? – Hắc Dao kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần lấy được sợi tóc của hắn ta, và truy ra giờ sinh tháng đẻ của hắn…
- Nhưng làm sao em có thể gần gũi với hắn được?
- Theo như những gì em biết, thì đầu tháng sau, Đông Phương Thiên Kiêu được mời tham gia một buổi dạ tiệc cá nhân, mà vừa hay chị cũng có tên trong danh sách khách mời. – Cô nở nụ cười xảo quyệt.
- Tĩnh, em không được làm rối tung mọi thứ lên! – Hắc Dao lo sợ kêu lên. Nếu có thể, cô không bao giờ muốn coi Đông Phương Thiên Kiêu là địch.
- Chị, chị đừng có lo, em sẽ làm theo cách ma không biết quỷ không hay, chỉ cần chị giúp em câu kéo hắn… – Cô nói, miệng nhếch cười nhưng mặt vẫn lạnh te.
- Nhưng mà… – Hắc Dao định nói điều gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của em lại thôi.
Với đứa em gái tính tình âm trầm khó hiểu lại đầy nam tính như vậy, cô luôn có chút sợ hãi.
- Chị, Đông Phương Thiên Kiêu không phải là người tốt, chị không nên bị lừa bởi ngoại hình của hắn ta. – Cô châm chọc.
- Chị đâu có… – Hắc Dao đỏ mặt.
- Không có thì tốt. Chuyện chiếc bình miệng hoa sen này tạm thời đừng để bố biết.
- Chị không nói với bố đâu.
- Chị đi chuẩn bị đi, tuần sau chúng ta đi Đài Loan.
- Đi sớm thế để làm gì?
- Đương nhiên là để chuẩn bị kỹ càng mở màn trận chiến!
- Hắc Tĩnh cười đầy mưu mô.
- Mở màn trận chiến? – Hắc Dao trợn cả hai mắt.
- Chứ sao? Hắc Nguyệt Đường chúng ta sao có thể để người ta tùy tiện đùa bỡn mà không phản kích? Em nhất định phải cho bọn nhà Đông Phương kia một đòn tấn công vỗ mặt, để tiêu trừ mối hận trong lòng em. – Hắc Tĩnh nói xong ra một quyền lên chiếc hộp gỗ, mặt đằng đằng sát khí.
Liên tục bại dưới tay của Đông Phương Phong Hoa và Đông Phương Thiên Kiêu, lần này cô quyết không bỏ qua, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải chiến thắng.
__________________________
Chú thích
[1]. Quân diêu là một trong năm lò chế tác danh tiếng lớn (ngũ đại danh diêu) phục vụ hoàng gia thời Tống (từ năm 960 đến 1279). (Chú thích của người dịch – ND)
[2]. Nữ cường nhân: Từ dùng để chỉ những người phụ nữa mạnh mẽ, độc lập. (Chú thích của biên tập – BT)
[3]. Xin xem chú thích trong Lời nguyền mỹ nhân – tập 1 của loạt truyện Đông Phương Mỹ Nhân. (ND)
[4]. Một nửa con trai. (BT)