[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:41 19/04/20


Chuyển ngữ: Tuyết Liên



Ta hận! Ta rất hận……



Là ai? Là ai đang nói chuyện với mình?



Ô ô hu hu …… Ta không cam lòng…… không cam lòng……



Đau! Có 1 cảm giác cực kì đau thương đang giằng xé trong ngực nàng, đau đến không thể thở nổi giống như cái đó mang theo cái hận mãnh liệt, hô lên mình không cam lòng chính là chính nàng sao?



Đem "mỹ nhân từ" trả lại cho ta……



Cái gì? mỹ nhân từ? Là…… mỹ nhân từ của Đông Phương gia sao? Ý nghĩ đang nháy lên nhớ tới lúc trước nhập vào người Lỗ Mặc có sở thấy 1 cái từ bàn xinh đẹp lại ẩn giấu nhưng bi oán, là màu của mưa? Mưa nước mắt? Cái vệt sang quen thuộc, cái vòng tròn đó rất quen thuộc nhìn nó mà lòng nàng đau, lòng nàng run rẩy.



Lúc này từ bàn kia đột nhiên vỡ toang ra thành nhiều mảnh nó toé ra máu, máu từ trên ngực nàng chảy ra!



"A……" Hắc Tĩnh kinh hãi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, ngực như còn lưu lại 1 sự chấn động đó, giống như trái tim đang nổ tung ra.



Hu…… hu……



Tay của nàng đưa lên đang run rẩy, chặn lên trước ngực như đang rất kinh hãi. Những hình ảnh lặp đi lặp lại làm cho nàng thấy cơn ác mộng của mình trước nay đều liên quan đến "mỹ nhân từ". Nàng phải nghĩ biện pháp tận mắt thấy cái mỹ nhân từ của Đông Phương gia là cái dạng gì.



"Cô rốt cục đã tỉnh!" Triệu Mộ Hiền đứng ở bên cạnh cửa.



Nàng ngẩng đầu mắt liếc trững lại.( L: tình duyên ngàn kiếp của hồn vị thợ gốm kia đó)



Đối với Triệu Mộ Hiền nàng không có cảm giác bài xích. Lại mỗi khi nhìn thấy cô này làm cho nàng cảm giác như rất phẫn uất, đau thương, tức giận



"Cô tới đây làm gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.



"Tôi đến xem cô thôi."



"Không cần! Cô mau cút đi."



Loại phụ nữ hung hãn thế này mà Đông Phương Thiên lại thích quả là ánh mắt hắn bị mù ở đâu không biết! Trong lòng thầm nghĩ nhưng lại nói toạc ra luôn.



"Tôi chỉ rất ngạc nhiên sao Đông Phương Thiên Kiêu lại có thể chăm sóc cô những ba ngày ba đêm? Nhìn mặt cô có cái gì đẹp? Mà như hắn rất lo lắng? lại còn không cho những nam nhân khác tới đây……"



Hắc Tĩnh ngẩn ra trong lòng chấn động.



Đông Phương Thiên Kiêu…… Hắn chăm sóc nàng ba ngày ba đêm á?



"Tôi đoán cô nhất định hạ cổ gì lên hắn đúng không? Bằng không kẻ mặt lạnh vô tình như hắn sao lại động tâm với cô." Triệu Mộ Hiền hai tay chống lên thắt lưng, lòng nghi ngờ hỏi.



Động tâm? Đông Phương Thiên Kiêu đối với nàng? Sao có thể? Sao lại có thể xảy ra chuyện không hay này? Lại nhớ đến ngón tay hắn xâm phạm mình làm cho giận mà tức run lên.



"Hắn là cái tên hỗn đản, ta mới không thèm hạ cổ với hắn ta chỉ muốn một dao giết hắn." Nàng tức giận lại xấu hổ nói.



"Hả? Chẳng lẽ cô đối hắn không có cảm giác? Nghe nói các người mất tích lại ở cùng một chỗ với nhau……" Triệu Mộ Hiền rất kinh ngạc thế nhưng làm gì có cô gái nào mà khiến Đông Phương Thiên Kiêu cao cường, đẹp trai vậy mà lại động tâm chứ?



"Ta rất ghét hắn! Ghê tởm hắn. Ta hận không thể…… lột da hắn, cắn xé hắn cốt, uống máu hắn……" Nàng đột nhiên gầm nhẹ, làm cho Triệu Mộ Hiền bị phản ứng kịch liệt của nàng làm hoảng sợ nói:



"Đông Phương Thiên Kiêu đã làm gì với cô sao? Sao cô lại giận hắn đên như vậy?"



Bị nói như vậy nhớ tới cái môi Đông Phương Thiên Kiêu nóng rực mãnh liệt hôn mình, đầu ngón tay hắn thiêu đốt cơ thể mình, cảm giác từng đợt rung động không tên trào lên, suy nghĩ thêm lung tung, rối loạn không thể xua đi được. Mặt ửng hồng, nóng lại nổi trận lôi đình hô to:



"Không cần nói nữa! Đừng nhắc tới hắn nữa!"



Triệu Mộ Hiền nháy mắt mấy cái, cảm giác Hắc Tĩnh lạ!



Không lẽ cô ta cùng Đông Phương Thiên Kiêu trong lúc đó có cái gì……



Hắc Tĩnh đột nhiên phát hiện chính mình kích động quá mức vội vàng ôn định cảm xúc, lấy lại khẩu khí liếc Triệu Mộ Hiền:



"Cô tới đây chỉ để nói chuyện vô vị này thôi sao?"



"Ai! Tôi bởi vì nghe nói cô chưa có tỉnh lại nên qua đây xem sao!" Triệu Mộ Hiền nhún nhún vai vì an toàn Phong Hoa không cho phép nàng đến chỗ Hắc Tĩnh, nàng thật vất vả thừa dịp hắn đêm nay cùng bà nội, mẫu thân tham gia tiệc từ thiện mới có cơ hội tiến vào. Là Phong Hoa quá lo mà thôi, nhìn cái bộ dáng nằm suy yếu của Hắc Tĩnh có thể ra tay được với nàng sao?



"Cô đến xem ta đã chết chưa chứ gì?" Hắc Tĩnh lạnh nhạt nói.



"Nếu không phải vì lời nguyền của Đông Phương gia cũng không thừa hơi mà giữ cô ở lại dưỡng bệnh đâu!" Triệu Mộ Hiền tức giận nghiến răng nói



Giải lời nguyền?



Hắc Tĩnh run sợ mặt biến sắc.



Nàng lại có liên quan tới lời nguyền của Đông Phương gia sao? Cái mỹ nhân từ kia, còn có ác mộng từ nhỏ đã ám lấy nàng những bí ấn đó đều liên quan tới nhau sao?



"Cũng tốt rồi! Rốt cục cô đã tỉnh để tôi đi gọi người mang cơm đến cô hẳn cũng đã đói bụng rồi." Triệu Mộ Hiền không nghĩ nhiều biết mình cùng Hắc Tĩnh không hài lòng nhau lên không muốn nói nhiều. Chính là cô vừa mới xoay người đã nghe thấy Hắc Tĩnh thét lớn một tiếng nằm trên giường.



Nàng nhìn lại chỉ thấy thân thể Hắc Tĩnh cuộn tròn lại, rất thống khổ ở trên giường run rẩy.



"Này! Cô làm sao vậy?" Nàng kinh hoảng tiến lên hỏi.



"Ta…… ta……"
Sắc mặt Đông Phương Thiên Kiêu hiện lên một chút phức tạp vài giây đấu tranh. Không, không phải hắn không giống với đại ca, hắn sẽ không bị tình yêu làm cho mê muội. Hắn chỉ ngăn cản Tuyệt Thế là vì mỹ nhân từ, là như vậy……



"Mỹ nhân từ ở trên tay nàng ta vạn nhất nó bị tổn hại sự tình sẽ càng thêm phiền toái." Hắn nghiêm chỉnh giải thích.



"Đúng vậy, Mỹ nhân từ là sinh mệnh của Đông Phương gia làm tổn hại 4 huynh đệ các ngươi đều sống không quá ba mươi."Hắc Tĩnh thảnh thơi cười lạnh.



"Hừ! Có bản lĩnh ngươi tự tay phá nó đi, thuận tiện cho cái tên ngu ngốc kiếp trước kia thấy." Đông Phương Tuyệt Thế không chịu uy hiếp trả lời lại một cách mỉa mai.



Hắc Tĩnh tươi cười đông lại.



Ngu xuẩn… Kẻ ngu ngốc?



Nghĩ vì yêu mà chết sẽ chết không uổng? Thống khổ mỉm cười mà chết! Thì ra cái chết này không đáng giá tý nào! ……



"Tuyệt Thế! Em đừng nói nữa!" Đông Phương Thiên Kiêu sợ Hắc Tĩnh nóng nảy này sợ cô ta không biết sẽ làm ra cái gì?



"Sợ cái gì? Ta muốn xem thử cô ta tự mình phá mỹ nhân từ như thế nào? Cô ta mà dám ta sẽ vặn gãy tay cô ta!" Đông Phương Tuyệt Thế vừa nói vừa mạnh mẽ đẩy Đông Phương Thiên Kiêu ra, nhanh chóng đánh úp Hắc Tĩnh. Hắn tin tưởng với khả năng của mình sẽ dễ dàng đoạt lại mỹ nhân từ trong tay Hắc Tĩnh! Đương nhiên hắn sẽ không cẩn thận mà giết cô ta.



Đông Phương Thiên Kiêu khó thở căm tức. Tuyệt Thế làm việc luôn lỗ mãng, tùy hứng làm bậy, hoàn toàn không để ý tới hậu quả vì thế hắn lại ra tay ngăn trở trách cứ:



"Tuyệt Thế câm miệng lại!" Lời hắn còn chưa dứt chợt nghe Hắc Tĩnh lạnh lùng than nhẹ 1 câu thơ. Câu thơ mà cả Đông Phương gia nghe mà rung mình.



"Thiện động mỹ nhân từ



Tất thành mỹ nhân tộc



Hồng nhan dịch điêu tốt



Mệnh bất quá ba mươi……"



(Dịch nghĩa: Tất cả những người động vào mỹ nhân từ, bất kể là ai thì cả gia tộc đó đều có những thế hệ sau thì đều rất đẹp, đẹp tới mức khác thường, nhưng hồng nhân hoạ thuỷ, sinh mệnh đều sống không qua được 30 tuổi)



Hắn sắc mặt đại biến quay đầu lại nhìn nàng.



Hắc Tĩnh đứng yên bất động lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia trả thù.



Hắn trừng lại ánh mắt của nàng, đáy lòng lạnh băng sau đó hắn nhìn nàng giơ tay buông để mỹ nhân từ rơi xuống……



"Không!" Đông Phương Thiên Kiêu kinh hãi rống to, mọi can đảm đổ sập



Đông Phương Tuyệt Thế mặt đầy vẻ sợ hãi biến giật mình run sợ một giây lập tức cùng anh mình khom người, giơ r among cứu vãn tình thế. Nhưng đã quá chậm….



Nó như từ thiên đường rơi xuống là địa ngục, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thanh thúy xuyên vào tai, mỹ nhân từ trước mắt bọn họ….rơi thành 5 phương 4 hướng. Tay của Đông Phương Thiên Kiêu khựng lại ở giữa không trung, thân thể cứng lại đồng tử đanh lại, vô hồn, vô thần, vô xác…….



Là mạch máu của Đông Phương gia bọn họ đã bị huỷ hoại. Lời nguyền rủa vẫn tiếp tục…. Cơn ác mộng tử vong triền miên sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Vĩnh viễn… không thể giải thoát……Mọi sự khiến cho mọi người trở tay không kịp. Triệu Mộ Hiền ngây ngốc hoảng sợ, còn Đông Phương Lang cũng đều há hốc mồm.



"Ha ha…… Cả họ Đông Phương các ngươi liền một đám chờ chết đi!" Hắc Tĩnh cười điên cuồng, chân lại dẫm đạp lên mỹ nhân từ.



"Không!" Triệu Mộ Hiền che mặt thét chói tai. Mỹ nhân từ mà vỡ thì Đông Phương Phong Hoa sẽ phải chết!



Đông Phương Thiên Kiêu đồng tử co rút lại, mặt không còn máu nữa. Hắn vô cùng giận dữ.



"Ngươi đáng chết!" Đông Phương Tuyệt Thế khuôn mặt dữ tợn như quỷ đánh về phía Hắc Tĩnh.



Hắc Tĩnh không né không tránh đứng ở tại chỗ, cười chờ chết.



Thật vui vẻ! Trước khi chết mình lại có thể hung hăng xả giận, có thể nhìn bộ mặt Đông Phương gia khủng hoảng mà khóc, có thể làm cho Triệu Mộ Hiền không thể cùng người cô ta yêu cầm tay đến già thật rất vui vẻ…. Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu lại ra tay kéo Đông Phương Tuyệt Thế lại.



"Cô ta là của anh." Mắt không chớp nhìn chằm chằm Hắc Tĩnh lạnh như băng nói.



"Nhị ca! Anh còn muốn che chở cho cô ta sao?" Đông Phương Tuyệt Thế nổi giận rống to.



"Giết cô ta thì lại quá dễ dàng cho cô ta rồi." Đông Phương Thiên Kiêu nói không biểu cảm.



Hắc Tĩnh nụ cười biến mất tâm hơi hơi kinh hãi.



Đông Phương Tuyệt Thế hiểu ý nheo lại mắt thu tay lại người lùi lại từng bước nói:



"Cũng đúng! Chết là quá dễ dàng cho cô ta rồi."



"Đúng vậy cái cô ta sợ nhất không phải là chết! Mà là sống trong đau khổ!" Đông Phương Thiên Kiêu lên cơn thịnh nộ hắn cười tàn khốc lạnh lùng.



Hắn sẽ không giết cô ta, hắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.



Hắc Tĩnh xoay người muốn chạy trốn nhưng cánh tay đã bị hắn gắt gao tóm lại.



"Tôi sẽ làm cho cô phải hối hận, hối hận đến chết…" Mỗi câu, mỗi chứ đều chứa đầy giận dữ của hắn, cơn giận đang bùng lên.



Hắc Tĩnh ra sức giãy dụa nhưng ngón tay của kẻ kia quá mạnh, quá cứng, như ma trảo làm đau da thịt nàng.



"Từ giờ trở đi ai cũng không được phép quấy rầy ta." Hắn lạnh giọng hạ lệnh, sau đó kéo Hắc Tĩnh về gian phòng mà cô ta nằm dưỡng bệnh ở đó.( L: có ai nói cho chị biết đừng chọc núi lửa phun chưa? Nó sẽ phun và nuốt chửng chị đến xương chẳng còn)



Còn những người khác ngây ngốc ở hiện trường! Ngây ngốc nhìn mỹ nhân từ bị vỡ thành những mảnh nhỏ, trái tim tuyệt vọng chìm vào vực sâu.