Đông Phương Nhất Chiến

Chương 1 : Mình không khóc

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Cô là người con gái chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.



Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược.



... Làm một người con gái, có thể ôn nhu, có thể ôn thuận, nhưng không được hễ một chút là rơi nước mắt: rơi nước mắt cũng chia làm hai loại, lúc

mình cảm động đau lòng, rơi nước mắt cũng chẳng sao, người ta cũng đâu

phải cây cỏ, ai mà vô tình cho được?



Một người còn rơi nước mắt

được chính là vì họ vẫn còn có tình cảm, Đường Phương cảm thấy mình là

một người nhiều tình cảm; có điều, lúc gặp phải điều oan khúc, thật

hoảng sợ thì nhất định không được rơi nước mắt, không những vậy, còn vạn vạn điều không được rơi nước mắt, bởi vì đang lúc bị thất thế mà rơi

nước mắt, không phải là yếu hèn lắm sao?



Lúc yếu đuối mà rơi nước mắt, không phải là đi xin xỏ người ta đồng tình với mình?



Con người sống trên đời, có mạnh có yếu, hà tất phải đem cái chuyện lúc mình bị yếu đuối ra cho người ta đồng tình!



Đường Phương trước giờ cảm thấy làm cho người ta đồng tình với mình là một chuyện mất sĩ diện vô cùng.



Cô là Đường Phương của Đường môn, tại sao lại đi để người ta đồng tình với mình?



Còn có chuyện gì mà cái đầu thông minh và đôi bàn tay, với cả một thân bản lãnh ám khí của mình không giải quyết được?



Bởi vậy mà trước giờ cô chưa từng vì sợ hãi mà rơi nước mắt.



Hai chữ "bi phẫn", đối với cô mà nói, cô sẽ hóa bi phẫn thành một thứ lực

lượng, sớm chiều vì thiên hạ mà xen vào chuyện bất bình, nổi giận mà rút kiếm ra giải quyết.



Có điều, kinh nghiệm nào thì cũng phải từ học hỏi mà có được.



Ai cũng đều phải trải qua cái lúc mình vừa mới học hành thành tài ra.



Cái lúc cô vừa xuất đạo ra, Đường Phương cũng đã "khóc" qua một lần.



Trước mặt công chúng rơi nước mắt qua một lần.



Cái chuyện lần đó thật tình làm Đường Phương "muôn kiếp không quên".



Bất quá, lần đó xảy ra rồi Đường Phương phản kích lại, cô cũng đã làm cho người trong vũ lâm "kinh hãi giật cả mình".



Và từ đó cũng đối với cô có một ấn tượng sâu xa, nhìn cô với cặp mắt khác biệt người thường.



Bọn họ đều là những tay hảo thủ sử ám khí rất nổi danh trong giang hồ :



Đại Thạch công tử Dương Thoát và Chí Tại Thiên Lý Lôi Biến.



Hai người bọn họ đánh ngang tay nhau, không phân thắng bại, nhưng Đường

Phương cảm thấy hai người hình như đều chưa sử tận hết toàn lực.



... Cho dù bọn họ có sử tận hết năng lực, cô cảm thấy mình nhất định có thể thắng được bọn họ.


... Ví dụ như cao thủ nhà họ Lôi nổi tiếng có phích lịch ám khí, nếu mà bọn họ

trang bị hỏa dược mạnh mẻ vào ám khí của mình, e rằng ai trúng phải

không khỏi máu me tan xác.



Còn như họ Ôn chuyên sử dụng độc dược, hoặc những tay hảo thủ phái độc tông của nhà họ Lôi, tẩm chất kích độc

vô hình vào ám khí, e rằng không những gặp máu là đông lại, ngay cả chưa gặp máu mà gặp gió không thôi cũng không khỏi đoạt mạng người ta, càng

không thể nào đề phòng cho nổi. Do đó, ám khí của những người tham dự tỷ thí phải được kiểm tra trước. Rốt cuộc, tỷ thí lôi đài thế này là chỉ

để phân thắng bại, chẳng phải là mười oan chín cừu gì, nhất định phải

sống chết mới xong. Đường Phương đem theo mười một thứ ám khí, trong đó

có hai thứ là ám khí tuyệt môn của cô. Cô đưa tụi cho Lôi Thúc Thúc và

Ngũ Thập Thất thúc kiểm tra xong bèn lên lôi đài. Lôi Biến và Dương

Thoát đang cười tít mắt, mặt mày lộ vẻ đầy ác ý: "Đường tiểu muội tử, cô đã đầy đủ quần áo rồi, ai ai cũng thấy rõ thấy ràng rồi, lần này bọn

chúng ta nhượng cho cô một trận được chăng?"



"Đường tiểu cô

nương, bọn mình sáng nay cách biệt rồi, anh đây nhớ quá chừng chừng, bọn anh đây, em chọn một người lên đài, đều tùy theo ý em cả đấy".



Đường Phương mặt mày lạnh như tiền, cô dùng sức cắn chặt lấy môi, hất mặt lên một cái nói: "Hai đứa mày cùng lên hết cả đi".



Dương Thoát và Lôi Biến nhất tề cười lên hô hố.



"Cô nương hứng trí thiệt không vừa mà, tham quá chừng!"



"Nhất tề thì nhất tề, đó là cô kêu nhé, chúng ta chỉ nghe theo thôi đó!"



Đường Phương nghe không hiểu cái ý châm chọc trong lời nói của Lôi Biến và Dương Thoát.



Cô chỉ nghe có tiếng cười hắc ám tiếng huýt sáo thô bỉ dưới đài.



Cô tức giận quá chừng.



Mặt cô trắng như tuyết mùa xuân, eo cô nhỏ như lá cỏ, đôi môi mọng, nước da như mật, mặt mày xinh xắn như trăng rằm, mày ngài oai nghi sắc sảo.



Cô dùng sức chúm miệng lại, hai cái má lúm đồng tiền sâu hoắm hiện ra mồn một.



Ngay cả lúc muốn khóc cũng lộ cặp má lúm đồng tiền làm người ta muốn sụm cả linh hồn.



Cô giận muốn khóc lên.



Muốn khóc.



(Mình không khóc) Mình nhất định không khóc.



Mình nhất định không thể rơi nước mắt trước mặt bọn người thô bỉ ác độc đó.



Cô đợi.



Cô đợi bọn họ lên đài.



Bọn họ lên đài rồi, cô sẽ xuất thủ rõ ràng, không nể nang, giáo huấn cho

bọn họ một trận cho thống khoái: cho bọn họ biết Đường Phương chẳng phải dễ chọc vào, chẳng phải thứ dễ đụng vào!