Đông Phương Nhất Chiến

Chương 13 : Đại phương nhất đường

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Vì để chứng thực đáo để, có hay không có cái chuyện này, Đường Phương quyết định phải đi thám thính hư thực một chuyến.



Cô thi triển khinh công tối cao diệu nhất là Yến Tử Phi Vân Tung, len lén đi lại chỗ Ưng Lưu Các.



... Trong màn đêm tối mịt, nhờ đã nhớ kỹ họa đồ Từ Vũ vẽ ra, cô mới không

đến nỗi bị đụng vào cơ quan, hoặc là bị lọt vào mê trận, bất quá, chính

Đường Phương cũng có chỗ hơ kinh ngạc: không phải mình đã bị bệnh lâu

nay sao?



Tại sao thi triển khinh công, lại chẳng có tý gì là cảm giác chân khí không kế tục, nguyên khí không ngưng tụ vậy nhỉ?



Như vậy dĩ nhiên là mừng quá rồi, bất quá đối với một người lâu nay ôm bệnh như Đường Phương, cô cũng cảm thấy vô cùng quái lạ.



Cô nằm phục xuống bên cạnh Thủy Nguyệt Trì Đường ở Ưng Lưu Các, không hề

phát hiện ra chuyện gì khả nghi, cũng chẳng nghe được âm mưu nào cả.



Cô chỉ thấy một vài người, bèn bao nhiêu chuyện nhất thiết đều hiểu ra.



... Cô thấy đây, dĩ nhiên đều là người, nếu không, không lẽ là quỷ hay sao giờ!



Chỉ bất quá cô thấy những người này, đích xác đều là những người không nên có mặt ở đây.



Trong Ưng Lưu Các có mười mấy người, trong đó đại đa số đều là những tay hảo

thủ của Lôi gia và cao thủ của Đường môn, trong đó còn bao quát Tam Hồng công tử Ôn Ước Hồng, đang ở đó uống rượu đọ quyền, cao đàm khoát luận.



Mấy người này ở trong đó cũng chẳng có gì là kỳ quái.



Có điều, có ba người cũng đang ở đó, Đường Phương cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bọn họ là :



... Lưu Bạo Quang.



... Đường Bất Toàn.



... Lôi Biến.



Không phải là bọn họ ai ai cũng đã về lại quê mình chịu xử phạt sao? Tại sao

lại xuất hiện ở nơi đây? Xem dáng điệu của bọn họ, tựa hồ như đã ở đây

lâu lắm rồi, không những vậy, còn cư trú ở đây, và còn sẽ tiếp tục cư

trú ở đây vậy.



Đường Phương kinh ngạc không sao tả xiết, cô quyết định phải truy xét cho ra chân tướng.



Do đó cô rón rén cẩn thận, bò qua Thủy Nguyệt Bán Đình, án chiếu theo họa

đồ của Từ Vũ vẻ ra, tránh né chỗ phòng vệ và cơ quan trận thế mai phục,

chạy thẳng lại hướng bắc của Long Đầu Nam chỗ cái bức tường hoang phế

tên là Kim Cổ lâu.



... Bởi vì Từ Vũ đã nói trong phong thơ mà y

không giao cho cô và cô đã nhặt lên đọc rằng: Dưới bức tường hoang phế ở Kim Cổ lâu, đã có người tại nơi đó tiếp ứng.



... Ai lại tiếp ứng?



Đường Phương quyết ý phải lại hỏi cái người tiếp ứng đó một phen, đáo để chuyện này nó như thế nào?



Ai là người lại tiếp ứng?



Đường Phương không hề biết rằng, chính lúc mình cho rằng không hề làm xao

động gì ai, quay người lại bỏ đi thì, Tam Hồng công tử Ôn Ước Hồng bỗng

quay đầu lại, nhìn về chỗ Đường Phương mới núp lúc nãy một cái; mặt mày

của y đầy vẻ bệnh hoạn, đầy vẻ say sưa, nhưng ánh mắt lại có màu xanh

lục.



Xanh muốn rợn người.



Kim Cổ lâu quả thật có treo một cái trống màu vàng ở đó.



... Có chuyện gì gió thổi cỏ lay, phòng vệ trấn thủ ở nơi đó sẽ lập tức đánh trống ra hiệu.



Có điều, đêm nay, trăng nối gió mạnh, nơi đây ngay cả một tên phòng vệ cũng chẳng có một mạng.



... Hiện tại đang vào giờ hợi.



Đường Phương phát hiện lập tức có sáu tên phòng vệ bị điểm trúng huyệt đạo,

góc phía tây nam của bức tường cũng bị đục thủng một lỗ hổng lớn.



Lúc này cô phải có một quyết định :



... Một là, cô lập tức hô hoán lên, người trong Ngũ Phi Kim nhất định sẽ cảnh giác, chạy lại xem xét người nào đã xâm nhập vào.


Đường Phương nói: "Từ Vũ vì cứu tôi và hãm thân trong Long Đầu Nam, tôi nhất quyết không bỏ y đó không ngó ngàng gì tới".



Đường Thôi Thôi còn đang la ó: "Đó là tự hắn thoát không lọt, có phải là mình hại hắn đâu, ai bảo hắn...".



Đường Phương chặn ngay lời gã: "Đây là tôi hại y".



Giọng nói của Đường Thôi Thôi muốn the thé cả lên, "Bọn mình không thể trở

lại, bọn mình không phải địch thủ của họ. Bọn họ đã bị chuyện này rồi,

ắt là có phòng bị, nếu mà bày bố Phi Kim sát trận, mở một chỗ hổng cho

mình lọt vào, sau đó thắt cái túi lại, bọn mình sẽ toàn quân bị tiêu

diệt cả".



Đường Phương chỉ bình tĩnh nói: "Bất kể ra sao, chúng

ta không thể bỏ mặc Từ Vũ lại đó. Từ Vũ vì cứu tôi mà không tiếc cam

lòng mạo hiểm, còn tôi thì lại đi hại y! Tôi đã không biết chuyện này

thì thôi, hiện tại đã biết rồi thì nhất quyết không để mặc vậy!"



Đường Thôi Thôi kỳ này chẳng còn cố kỵ gì, cho dù sợ Đường Phương giận dỗi,

gã cũng la hét ầm lên: "Đó là hắn tự nguyện, bọn mình có bức bách gì hắn đâu, hắn đi tống mạng là chuyện của hắn, bọn mình chẳng thể vì hắn mà

cũng tống mạng theo!"



Đường Phương nói giọng thật lạnh lùng:

"Người ta nói: ‘Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng đương’, không hiểu hai

câu tám chữ đó, làm sao còn hành tẩu được trong chốn giang hồ? Bọn mình

mà đi đây, e không thành ra có phúc một mình mình hưởng, có nạn chẳng

thèm lại đương sao, Đường môn đất Thục, ngày sau làm sao còn danh tiếng

gì được trong giang hồ!"



"Nếu nói chuyện Đường môn đất Thục, phụng mạng lão gia gia nơi đây nắm giữ đại cuộc là ba tôi"



Đường Thôi Thôi la lên giọng quái dị: "Ông ấy nói: Chuyến này, cứu Đường

Phương xong là đi ngày, không được làm chuyện ngoài lề, nếu không sẽ

trừng phạt nặng nề không tha!"



Đường Phương giọng nói gieo xuống

như tiếng vàng khối: "Được! Nếu vậy một mình tôi Đường Phương đây hành

động, hiện tại tôi chỉ đại biểu cho Đại Phương Nhất Đường một mình tôi

sáng lập một mình tôi làm một mình tôi gia nhập, cùng với ông, ông,

ông", ngón tay cô chỉ từng người từng người một, càng nói gương mặt càng trắng bệch lạnh lùng ra: "Cùng với các ông chẳng có một chút quan hệ

nào dính vào cả".



Sau đó cô cung tay lên chào: "Xin cám ơn ở đây, sau này sẽ có ngày gặp lại".



Nói xong, xoay chuyển đầu ngựa, chạy như bay về phương nam.



Đường Thôi Thôi vỗ vào má mình một cái: "Trời!"



Nhất thời không biết làm sao cho phải.



Tả tướng Lão Ngư nhìn về Đường Phương đang chạy xa dần, há hốc mồm ra, cằm dưới hình như trệ hẳn xuống.



Hữu tướng Tiểu Nghi nhìn qua bên trái tới Đường Thôi Thôi, nhìn lại bên phải tới thủ lãnh Sơn đại vương.



Sơn đại vương không nói năng gì một hồi thật lâu.



Sau đó cánh tay vượn thò ra, bàn tay chụp ngay lấy cổ áo Đường Thôi Thôi,

gầm lên một tiếng nhỏ: "Nhớ đấy, người nơi đây đều là của ta, cái câu

xui xẻo thối tha con mẹ nó "toàn quân tiêu diệt", ngươi mà dám nói!"



Đường Thôi Thôi bị gà chụp cổ áo, cơ hồ thở không muốn ra hơi.



Sơn đại vương buông gã ra, cười nhạt hắc hắc mấy cái: "Hỷ, đàn bà! Ôi, đàn

bà! Đàn bà làm chuyện gì cũng tình cảm, chẳng nên trò trống gì! Mọi

người bữa nay nhìn cho rõ đó: nam tử hán đại trượng phu muốn thành đại

sự, ngàn vạn lần không được lấy vợ!"



Bọn của hạ của gã hò theo chẳng một chút nhiệt liệt gì: "Vâng".



Sau đó Sơn đại vương bỗng râu tóc dựng ngược, mắt hổ trợn trừng hướng về ba mươi lăm tên đệ tử ruột gào lên một tiếng như tiếng sấm giữa trời nắng

hạn: "Tiên sư cha mười bảy đời của nó xem đó! Đàn bà của chúng nó đều

biết giảng nghĩa khí, bọn ta còn đứng nơi đây làm con cháu rùa đen hay

sao?! Có gan hả, mau theo ta Sơn đại vương đánh thẳng lại Ngũ Phi Kim

thôi!"



Lần này cả bọn cùng hò hét lên một trận hưởng ứng, rồng

tinh anh hổ hung mãnh, ngựa hý vó dồn, núi rừng chấn động lên cả một

phía.