Đông Phương Nhất Chiến

Chương 16 : Tại thủy thất phương

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Bàn tay của Hoa Điểm Nguyệt chấn động lên một cái,

vèo lên một tiếng, ống tay áo bên phải thình lình có một luồng kim quang xẹt ra.



Đường Phương thân hình dao nhanh qua né tránh.



Nhưng lúc cô muốn né người qua, làn ánh sáng màu vàng đó đã dính ngay vào trên đầu cô.



Cô ngẩn mặt ra, dưa tay lên sờ, trên búi tóc của cô đã có cắm một mũi phi tiêu.



Một mũi phi tiêu mỏng dính làm bằng vàng ròng!



Hoa Điểm Nguyệt nói giọng lạnh lùng như băng: "Mũi tiêu đầu tiên tôi phóng vào tóc cô...".



Vèo lên một tiếng, hai bàn tay của y lại chấn lên, nhưng một luồng kim quang bay từ chân phải tới.



Đường Phương toàn thân lướt lên, Yến Tử Phi Vân Tung còn chưa kịp sử ra, bên

trái tai phải đã lạnh đi, một mũi phi tiêu xẹt qua bên má, đánh rơi một

hột trân châu nhỏ xíu trên trái tai phải.



Hoa Điểm Nguyệt nói dằn từng tiếng một: "Mũi tiêu thứ hai, tôi phóng rơi bông tai của cô...".



Đường Phương vừa kinh vừa khủng.



Kinh cũng là khủng.



Khủng cũng là kinh.



Cái lối xuất chiêu dường đó, một địch thủ cỡ đó, chính là chuyện đáng khủng đáng kinh!



Hoa Điểm Nguyệt lạnh lẽo nói hết câu: "Mũi, thứ, ba, tôi, phóng,...". còn chưa dứt lời, Đường Phương đã phản công.



Không thể nào không phản công!



Không thể bó tay chịu chết!



Đối thủ lợi hại quá chừng, nhất định phải biến thủ thành công, lấy công làm thủ!



Cô vừa xuất thủ, bàn tay phải đánh ra một mớ Bạt Mặc thần phủ, bàn tay trái ném ra hai mũi Lưu Bạch thần tiễn.



Rõ ràng là cô không phải địch thủ, nhưng cô cũng muốn liều!



Búa rú lên giận dữ.



Tên bay xé không gian.



...



...



Sau đó, Đường Phương cơ hồ như không tin được cặp mắt mình: bao nhiêu đó búa, đều cắm hết vào trước ngực Hoa Điểm Nguyệt!



Hai mũi tên, cũng cắm vào hai bên ngực của Hoa Điểm Nguyệt!



Hoa Điểm Nguyệt hừ lên một tiếng, ngã bổ người ra!



Trong khoảnh khắc đó, Đường Phương chuyện gì cũng đã hiểu ra hết: Hoa Điểm

Nguyệt chẳng phải là tránh không được, mà là vốn không hề muốn tránh!



Rốt cuộc y là lão đại ở nơi này, nếu còn sống sót đó, mà lại để cho Đường

Phương xông qua cứu người, chắc chắn sẽ phải trả bằng một cái giá!



Do đó y cố ý khiêu khích cho Đường Phương giận dữ lên, bức bách cô xuất thủ, rồi y chẳng tránh chẳng né gì cả...



Cái kiểu đó cũng giống hệt như Ôn Ước Hồng vậy: Ôn Ước Hồng trước khi say

lăn quay còn đánh ra một kiếm, biểu minh rằng "nếu ta mà thật tình muốn

ngăn trở, cô sẽ tuyệt đối qua chẳng nổi"; chỉ bất quá, Hoa Điểm Nguyệt

bị thương chảy máu nhiều hơn y!



Bị thương có nặng lắm không?



Có chết không?



Hai điểm đó, ngay cả Đường Phương cũng không biết chắc.



Phẫn nộ, gấp rút, kinh khủng, thêm vào đó cơn say, cô đích xác hạ một cú trọng thủ cô suốt đời phải hối hận!



Cô hội hả chạy lại, muốn xem thương thế của Hoa Điểm Nguyệt ra sao, nhưng

bỗng nghe Hoa Điểm Nguyệt hét nhỏ một tiếng trong họng: "Đừng lại đây!"



Đường Phương khựng lại.



"Mau chạy đi!"


chuyện công, không để ý đến tư tình, lão dám lại Long đầu Nam, công khai đối địch với Ngũ Phi Kim, làm cho cô không khỏi vừa kinh vừa mừng vừa

lạ lùng vừa khoan khoái.



Đường Bi Từ chỉ hừ lên một tiếng. Thật

ra, không những Đường Phương cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Đường Nã Tây

cũng cảm thấy bất ngờ, Đường Bi Từ trước giờ vốn thâm trầm cẩn thận, bây giờ đột nhập vào Long Đầu Nam, e rằng ỷ thế không sợ, nếu không chắc ăn nhất định không dám mạo hiểm xông vào chỗ nguy hiểm.



Đường Nã

Tây chẳng sợ gì Đường Bi Từ. Lão chỉ kỵ lão ta thôi, mà sợ hơn là ca;i

người đứng sau lưng lão ta là Đường lão thái thái! Đường Nã Tây gượng

cười nói: "Thập Tứ ca, lâu ngày không gặp, không ngờ anh cũng muốn lại

thăm tệ trang, thật là thất lễ không đón trước, mạo muội quá chừng, xin

anh vui lòng thứ lỗi cho".



Đường Bi Từ hừ nhạt lên một tiếng: "Thôi ít nói chuyện giả dối nữa. Hai người này, ta muốn đem đi, ngươi thả hay không thả?"



Đường Nã Tây bỗng hỏi ngược lại: "Đường Đường Chính đâu rồi?"



Lão Ngư giành trả lời: "Bị ba mươi ba tên đệ tử ruột của Sơn đại vương

chúng ta dẫn dụ đi rồi: lão còn ngỡ bọn ta đều ở hết trong đó, bị lão ta đuổi cho chạy có cờ nhỉ!"



Đường Nã Tây trong bụng mắng lên một tiếng, rồi lại hỏi: "Còn Lôi Dĩ Tấn?"



Lần này đến lượt Tiểu Ngư trả lời: "Đám người của lão đang bị Đường Thôi

Thôi tên tiểu tử đó dẫn dụ chạy vòng vòng, một hai tiếng đồng hồ còn

chưa quay lại được nhỉ".



Đường Bi Từ lại hừ lên một tiếng nặng nề.



Đường Nã Tây ráng nhịn cơn giận dữ lại hỏi tiếp: "Thế thì các ngươi làm sao xông vào đây được?"



Sơn đại vương đưa tay chỉ vào Từ Vũ nói: "Nhờ hết vào cái gã đầu lỡ trán

sưng hay ho kia, đã sớm đem bao nhiêu cách phá trận của quý trang gởi ra ngoài. Bọn ta cứ theo đó mà đi, quả nhiên con mẹ nó chẳng gặp phải quỷ

cứ thế mà vào!"



Đường Nã Tây hằn học nói: "Chỉ có mấy người các ngươi thôi?"



"Sao?"



Đường Bi Từ phất ống tay áo lên, nói: "Ngươi còn muốn xem thực lực rồi mới thả người sao?"



Lão vừa đưa ống tay áo lên, trong bóng tối đã có bóng người lố nhố, Đường

Nã Tây nhanh mắt, thoáng nhìn đã thấy được mấy tay hảo thủ ở Long Đầu

Bắc: Đường Quả Lão, Đường Đại Tông, Đường Thái Trung đều ở hết trong đó. Cũng như là, những người Đường Bi Từ đem lại, toàn bộ đều là cao thủ

đầu lãnh của Đường môn.



Hão hán chẳng chịu cái khổ trước mắt,

xem ra Đường Bi Từ lại đây cũng chẳng có ý muốn tức thì đánh nhau, huống gì Đường Đường Chính và Lôi Dĩ Tấn đã bị dẫn dụ đi mất, Hoa Điểm Nguyệt và Ôn Ước Hỗng chẳng biết đã trốn đi đâu!



Đường Nã Tây do đó bèn lộ vẻ tươi cười, nói: "Tôi thả Từ thiếu hiệp và Đường nữ hiệp ra, các ông sẽ lập tức rời khỏi nơi này?"



Đường Phương lập tức nói: "Ngươi chẳng hề bắt giữ ta, ngươi cũng chẳng bắt giữ gì ta được!"



Đường Bi Từ hừ lạnh một tiếng nói: "Đêm nay ta chẳng muốn cùng ngươi đánh

nhau một trận sống chết, có điều ngươi nên nhớ kỹ, Ngũ Phi Kim các ngươi ít ít gây chuyện nọ kia, chí này khí nọ, thể nào cũng có ngày, người

trong Đường môn xứ Thục sẽ lại mà thanh lý môn hộ đó".



"Đấy là chuyện sau này, sau này sẽ nói sau đi".



Đường Nã tây mặt không đổi sắc nói, "Đến lúc đó ai thanh lý ai còn chưa biết nhỉ!"



Lão đưa mắt ra hiệu cho Đường Bất Toàn thả Từ Vũ ra.



Đường Phương lập tức muốn chạy lại đỡ lấy y.



Lão Ngư vã Tiểu Nghi lập tức xông lại, hai bên đỡ lấy Từ Vũ.



Đường Phương đang khoái chí trong bụng, bỗng chau đôi mày xinh xắn lại, đưa tấm áo choàng ném trả lại cho Sơn đại vương.



Sơn đại vương lấy làm lạ hỏi: "Sao? Cô không lạnh sao?"



"Cám ơn lắm".



Đường Phương nhoẻn miệng cười tươi, hai cái má lúm đồng tiền sâu thật sâu,

"Cái áo của ông có mùi đặc biệt, lâu ngày không tắm rửa gì phải không?"



Sơn đại vương lập tức trừng mắt lên, lỗ mũi thở ra phì phò giận dữ, lẩm bẩm trong miệng: "Hừ, đàn bà! Hắc, đàn bà!"



Rồi lại lắc lắc đầu, chêm thêm một câu như đạp xuống một thứ gì vậy :



"Ha! Đàn bà!"