Đông Phương Nhất Chiến
Chương 4 : Bạt Mặc thần phủ phá hỏa quang
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
Ngọn lửa bị chia ra làm hai. Cái thứ nhỏ bé đen thui đó, còn chưa hết
đà, ngược lại càng thêm mãnh liệt, bay nhanh như chớp lại Lôi Bạo Quang!
Lôi Bạo Quang hét lên một tiếng lớn, toàn thân như một trái cầu lửa đang
cháy bừng, vội vàng bay lên, chính ngay lúc đó, lão phát giác ra hai
chuyện, thứ nhất, cây búa nhỏ đó tuy bị trật mục tiêu, nhưng lại đánh
rớt bảy cây Long Nhan Đinh của Đường Bất Toàn đang đánh từ trên cao
xuống. Thứ hai, Đường Phương đồng một lúc đó thò tay ra, làm như muốn
nắm tay tỏ vẻ thân mật với lão. Dưới ánh lửa bừng bừng đó, còn một bàn
tay nữa trắng ngần như bạch ngọc, mềm mại như cánh hoa, trông lại càng
mỹ lệ hơn dưới ánh lửa, đang từ xa xa dứ tới hướng Lôi Bạo Quang! Trong
cái biển người mênh mang đó lại có một bàn tay thuôn dài trong suốt như
ngọc đưa ra, như một lời yêu cầu hiền hòa nhất của một người con gái mỹ
lệ, thế mà Lôi Bạo Quang lại có cái cảm giác "hồn phi phách tán". Lão
lùi nhanh lại. Chỉ bất quá là một khoảnh khắc nhỏ bé, lão đã lắc người
ra phía sau đám quần chúng đang vây quang lôi đài xem đấu, chừng đâu đủ
mười một trượng, ít nhất cũng có một trăm mười mấy người chắn trước mặt
lão, còn bàn tay trái của lão thì đã chận ngay vào cổ họng của Tam Sinh
Hữu Hạnh Cổ Song Liên, quặc hai bàn tay của cô ta ra phía sau lưng, để
cô ta đứng chắn trước người mình: chỉ trong khoảnh khắc, Lôi Bạo Quang
đã cách Đường Phương một khoảng xa lắc, tìm chỗ che núp, chế ngự bạn bè
của đối phương, đứng vào chỗ không bao giờ bị thất bại. Có điều Đường
Phương đang bật cười. Cô vẫn còn đang đưa bàn tay ra. Ánh lửa nhờ vào
bàn tay đó mà có đỏ thêm vào được một chút nào đó... Chẳng có ám khí gì
cả! Đường Phương chẳng hề muốn phóng ám khí gì cả, Lôi Bạo Quang trước
mặt một đám hậu bối lộ vẻ như đang đối phó với kẻ địch gì ghê gớm vậy,
lão bất giác đỏ bừng cả mặt lên.
"Tôi đã phóng ám khí gì đâu"
Đường Phương còn đang ngắm nghía ngón tay của mình. Móng tay của cô
chẳng tô chẳng điểm gì cả. Ngón tay cô vô cùng nhỏ, vô cùng mềm mại, vô
cùng linh xảo, không những vậy còn làm cho người ta có cái cảm giác lạnh lẽo sao đó, phảng phất như bàn tay đó và chủ nhân của nó có cái vẻ gì
sát khí vậy.
"Gì mà khẩn trương quá vậy?"
"Ám khí của mi chẳng làm gì được ta đâu!"
Giọng nói của Lôi Bạo Quang đang cuồn cuộn truyền lại, "Ta chỉ bắt vây cách
của mi chế ngự trước, cho bọn chúng khỏi phóng ám khí tập kích thôi!"
Cổ họng của Cổ Song Liên bị kẹp cứng như gọng kềm, ngay cả nửa tiếng nói
cũng không phát ra nổi. Đường Phương lạnh lùng vẻ mặt nói: "Ông cho là
như vậy thì tôi chẳng có biện pháp gì để đối phó sao?"
Bỗng nghe
có tiếng cọp rống, hai ống tay đỏ chói của Đường Bất Toàn lại vung vẫy
lên, hai bàn tay biến thành ra như hàng trăm hàng ngàn bàn tay, rồi lại
có bảy thứ ám khí từ trong hai ống tay áo bay ra như chớp không một
tiếng động về phía Đường Phương.
Đường Phương xoay mình một vòng thật nhanh.
Ánh lửa chập chờn bay múa.
Chập chờn không ngớt.
Chiếc áo choàng gió của cô muốn át hết cả màn đêm qua một bên.
Lọn tóc dài của nó hình như đang làm cho cả một đêm mềm dịu lại.
Với tấm áo choàng đang xoay chuyển tung bay, cô đã dẹp hết đám ám khí đang
nhắm về hướng của cô, trong bức màn đen đang xoay vòng đó, cô thò bàn
tay trắng nõn như búp sen ra.
Hai bàn tay, như hai đóa hoa sen trong mộng mị.
Đại Bạt Mặc kết hợp với Tiểu Đề Thi, chính là do Đường Phương dùng hai môn
tuyệt kỹ của Đường thái thái hợp lại thành một, sáng chế ra một thứ thủ
pháp ám khí độc nhất vô nhị: Sơn Thủy Loạn Phi Phong.
Một cây búa nhỏ, xé gió bay vụt ra Cây búa nhỏ ấy bay như điện xẹt qua một trăm hai mươi đầu người, rồi sau đó trước cặp mắt đang đầy vẻ đề phòng của Lôi
Bạo Quang, thong thả hạ xuống xẹt ngang qua giữa eo lưng của Cổ Song
Liên rồi đột nhiên quay trở lại phập một tiếng cắm vào giữa bả lưng bên
trái của Lôi Bạo Quang!
Nhát búa đó, kinh sợ nhất không phải là
chỗ linh xảo, không phải chỗ tốc độ, mà là cái sức tồn trữ, không hề lấy mạng của Lôi Bạo Quang, mà chỉ đủ làm cho toàn thân công lực của lão bị nhát búa đó làm tiêu tán đi, do đó chỉ trong khoảnh khắc lãO bị trúng
nhát búa, lão đã hoàn toàn không còn chế ngự được Cổ Song Liên, mà cô ta sau khi đã tranh thoát ra được cánh tay của lão, còn có thể căm phẫn đá cho lão một cái, cho lão bò lăn kễnh ra đó!
Cũng cùng một khoảnh khắc đó, ba mũi tên nhỏ cũng đang bay xẹt lại hướng Đường Bất Toàn.
Cũng như Lôi Bạo Quang vậy, Đường Bất Toàn cũng đang đề phòng hết sức nghiêm mật.
Người lão đang ở trên không, ba mũi tên đang làm hình tam giác bay tới, lão
bay lên bay xuống đều phải bị hai mũi tên trúng vào, do đó lão vội vã né qua bên phải.
Mấy mũi tên đều đi trật mục tiêu.
Mũi tên ra ngoài mục tiêu tức là đồ bỏ.
Đường Bất Toàn đang tính phản kích.
Toàn diện phản kích.
Chính ngay lúc đó, mũi tên ở trên cùng nhất, hướng bay đã hạ xuống, còn mũi
tên dưới cùng nhất, phương hướng lại xiên lên, do đó, lúc đã trật mục
tiêu rồi, mũi tên chính giữa đã đụng hai mũi tên kia, bật lên một cái,
làm như hai mũi tên đang sống vậy, có sinh mạng vậy, có suy nghĩ vậy,
lập tức xoay đầu rượt theo Đường Bất Toàn!
Lần này Đường Bất Toàn phải dùng đến tám thứ thân pháp, năm cách đào mạng, mới thoát vừa đúng
ra khỏi mấy mũi tên công kích lần thứ hai đó.
Lần thứ hai công
kích còn chưa xong, ba mũi tên lại chụm vào một chỗ, làm như đang cấp
tốc hội nghị chuyện gì một phen vậy, rồi sau đó lại bật lên một cái,
chia ra ba hướng khác nhau tiếp tục công kích Đường Bất Toàn!
Đường Bất Toàn áo bào đỏ bỗng rớt ra, chụp chùm lên mũi tên, nhưng cũng đồng
thời trong khoảnh khắc, ba mũi tên đã xuyên qua áo bào ra ngoài.
Rồi lại hướng lão xẹt tới!
Đường Bất Toàn rú lên một tiếng dài, bay thẳng lên không trung, xung phá cái
nóc lôi đài, trong đám bụi gỗ nát mịt mù đang bay lả tả xuống, có kèm
theo tiếng Đường Bất Toàn đang rống lên: "Tao chịu thua rồi!"
Đường Phương mở miệng cười tươi tắn, bàn tay xinh xắn đó lại xòe ra, làm như
đang gọi con chó nghe lời chủ vậy, ba mũi tên xẹt xẹt xẹt lại bay trở về bàn tay Đường Phương, ngoan ngoãn như ba cái lông.
Bụi bặm ngói
gạch đổ nát đang tới tấp rơi xuống, Đường Bất Toàn cũng đang hạ xuống
lôi đài, y phục trên người cũng đầy gỗ vụn, rách nát mọi chỗ, trông thật tơi tả.
"Được, Đường Phương, mày ác lắm!"
Nói xong, lão
nhảy xuống lôi đài, cái áo bào trên người cũng bị phá lũng ba cái lỗ
hổng rõ ràng lồ lộ, bước khập khiễng vào trong đám người phía dưới, mọi
người lập tức nhường ngay cho lão một lối đi, lão đỡ Lôi Bạo Quang dậy,
đang tính bỏ đi, bỗng nghe có tiếng Đường Phương gọi: "Chậm chút!"
Đường Bất Toàn ánh mắt đầy vẻ thù hận và đề phòng quay người lại.
"Có điều...".
Từ Vũ vẫn còn chưa yên lòng, "Thương thế Đường cô nương...".
"Không có chuyện gì đáng ngại".
Đường Nã Tây mỉm cười nhìn Từ Vũ chăm chú, "nó bị thương vì đầu cây búa có
tẩm thuốc độc, đấy là Khoái Chiến Phong của nhà họ Ôn, tôi cũng trị
không được, nhưng Ôn Ước Hồng Ôn tứ đương gia trong Ngũ Phi Kim nhất
định là thuốc đến độc trừ ngay".
"Bất quá...".
Từ Vũ vẫn cứ không an lòng, "cô ấy...".
"Cô ấy" thì sao?
Y nói gì được bây giờ?
Y chỉ bất quá là người ngoài, mà Đường Phương lại là cô con gái vừa mỹ lệ vừa nổi danh như thế.
Còn chưa kể là một nhân vật xuất sắc nhất trong đám trẻ con nhà danh môn vọng tộc.
Chính ngay lúc đó, Đường Phương nằm trên đài bỗng có hơi nhúc nhích một chút, phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Đường Nã Tây chẳng thấy mình mẩy động đậy gì (thậm khí vai không rung, đầu
gối không cong lại, mũi chân không thấy đưa lên) người đã nhảy lên lôi
đài.
"... thúc thúc đó hả? Nhị Thập Tứ thúc... Con...".
Đường Phương nói vẻ yếu ớt, "Ngũ Thập Thất thúc bọn họ...".
"Ta biết", Đường Nã Tây nhìn bàn tay nhỏ xíu của Đường Phương, "cháu yên lòng đi".
Đường Phương khóe miệng lộ một nụ cười, còn chưa trọn vẹn, cô đã nhắm cặp mắt lại, không biết có phải vì quá mệt mỏi, hay là đã bất tỉnh đi mất.
Nụ cười cô còn chưa trọn, nhưng hai cái má lúm đồng tiền vẫn đã lộ ra rõ ràng.
Từ Vũ đang nhìn trước mắt.
Trong lòng của y đang than thở.
Y bỗng nghe có tiếng than thở.
... Có phải là của y đó không?
... Nhưng rõ ràng là y đã ráng hết sức không phát ra tiếng than thở mà?
Rốt cuộc ai là người đang than thở vậy?
Tại sao lại than thở?
Y đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng tìm đâu ra người đã thở ra tiếng than mà trong lòng y đang muốn thở ra.
Đến lúc ánh mắt của y trở về lại trên lôi đài, Đường Nã Tây đã sai người đem Đường Phương dìu đi đâu mất.
Trên nền ván lôi đài, còn để lại cây búa có tẩm độc đó.
(Cô ấy đã đi rồi) (Mọi chuyện đều phải kết thúc hết cả sao?) (Năm nào tháng nào ngày nào lúc nào mình mới gặp lại cô ấy?) (Thương thế cô ấy sẽ chữa lành được không? Chất độc có giải trừ được không? Cô ấy có bình phục
lại mau chóng không?) (Cô ấy vào trong Ngũ Phi Kim, mình sẽ không còn
theo được vào rồi, cứ như thế mà chia tay cô ấy sao? Trong lòng cô ấy có mình trong đó không nhỉ?)
Từ Vũ hoang mang tự hỏi không biết chừng nào cô ấy mới bình phục?
Chừng nào y mới được gặp lại cô?
Đến lúc đó, e rằng cô chẳng còn biết đến y là ai nữa.
Cứ nghĩ rồi nghĩ, cặp mắt như đã có chút ươn ướt.
Nam tử hán làm sao mà rơi nước mắt được?
Y vội vã chùi nhanh ngấn lệ, nhưng chùi không hết cái cảm giác sinh ly tử biệt đó trong lòng.
Rồi lại nghe đám đông quanh đài đang lao xao lên.
Thì ra phía sau lôi đài lại tìm đâu ra có cái xác chết, gương mặt đã bị hủy hoại, còn trong bọc tiền của hắn lại có vô số các loại ám khí đủ hình
đủ dạng, trên mặt có khắc một chữ Đường.
Chắc phải là một tên đệ tử của Đường gia không mấy danh tiếng.
Ám khí của Đường môn, trước giờ còn được chế tạo phối hợp tinh xảo, do đó
có thể nói, đệ tử của Đường môn không cách nào giả mạo nổi: thứ nhất là
độc môn thủ pháp phóng ám khí không giả mạo nổi, thứ hai là ám khí của
Đường môn ngụy tạo cũng không xong Từ Vũ trong lòng đang buồn rầu muốn
chết đi được, nhất thời không có chỗ tâm tình, không có chỗ nương tựa,
sống cũng không có ý nghĩa, do đó chuyện gì đang xảy ra, y cũng chẳng
màng để ý.
Chẳng bao lâu sau đó, bỗng nghe có tiếng vó ngựa dồn
dập chạy lại, có tiếng hô trong đám đông: "Cao thủ Đường môn lại rồi
kìa...". "Lại nhanh quá :
nơi này mới có người chết, bên kia mới đi hết một đám, bên này lại có một đám lại!"
"Xem ra, thế lực của Đường môn không thể khinh thường được".
"Hắc Quỷ, bọn mình nên cẩn thận chút, người trong Đường môn, cũng không nên đắc tội vào họ".
Từ Vũ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng y không màng để tâm nghe thêm rõ ràng.
Y cũng cảm thấy người của Đường môn đang lại nhanh lắm!
Nhưng y lại càng cảm thấy sâu xa hơn: Đường Phương đã đi rồi.
Nhất thiết mọi chuyện kết thúc sao nhanh quá.
Cô có biết chăng mình đã vì cô mà rơi nước mắt?
Cô có biết chăng mình sống chỉ là vì cô?
Cô có biết chăng nếu y không có cô sẽ chẳng sống nổi?
Thật ra Từ Vũ không hề biết.
Nhất thiết chẳng hề là đã kết thúc, mà là bắt đầu.
Bắt đầu của một âm mưu và một phát động âm mưu sắp bùng nổ.
"Từ thiếu hiệp...".
Từ Vũ chầm chậm đi không mục đích, chuẩn bị ra khỏi Nhất Phong đình, mà trời đất mênh mang chẳng biết nên đi về hướng nào.
Mỗi cất bước là mỗi quay đầu không sao cưỡng chế được về hướng Đầu Bắc, rồi bỗng nghe có người như thế mà gọi tên y.
Y quay đầu lại, bèn trông thấy một lão già nét mặt buồn rầu ở đó.
Người đó ánh mắt sắc bén, thần sắc thê lương, nhưng Từ Vũ vừa thấy lão là đã
phát sinh cảm giác thật thân thiết: bởi vì trên má của lão già cũng có
hai má lúm đồng tiền.
Hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.