Động Tâm Vì Em

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Nhà Tần Hiển ở ngay đầu đường, đi từ xe xuống chỉ mất 2 phút.



Nếu nói là đói bụng chẳng phải về nhà ăn nhanh hơn sao?



Tô Kiều đột nhiên cảm thấy có chút ý tứ. Cô nhìn chằm chằm Tần Hiển cười, không nói gì chỉ cười.



Tần Hiển bị cô cười đến có chút không được tự nhiên, vô ý thức giải thích: “Trong nhà tôi giờ không có ai, tôi lại không biết nấu cơm.”



Nói bóng nói gió ý tứ chính là trong nhà không có gì ăn, cũng không có ai nấu cho ăn nên mới muốn sang nhà Tô Kiều ăn chực, không có ý gì khác.



Tô Kiều cười gằn nói: “Thật sao?”



Tần Hiển: “…”



Tô Kiều cười cười, đánh tay lái quay đầu xe.



Nhà Tần Hiển cách nhà Tô Kiều rất xa, lái xe cũng phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ.



Trời tối, đường trơn. Tô Kiều lái rất chậm, lúc về đến nhà đã là 9 giờ tối.



Vẫn là chỗ ở trước kia, vừa đến, Tần Hiển vô ý thức hướng mắt nhìn lên vách tường.



Vách tường quét sơn trắng, vết máu đã không còn thấy rõ.



Tô Kiều thấy Tần Hiển nhìn chằm chằm vào vách tường, bèn giải thích: “Tôi gọi thợ đến sơn lại.”



Tần Hiển liếc nhìn cô một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Cô không bị dọa sợ?”



Tô Kiều cười: “Dọa?”



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Tô Kiều nhớ đến lúc thợ sơn đến, nhìn thấy bức tường loang lỗ máu, sợ đến xém chút chạy mất mật, cho rằng cô gái này gây án, nhờ bọn họ đến xóa dấu vết. Cô kiên nhẫn giải thích nửa ngày, nói cho họ biết cô chỉ là không may đắc tội người xấu, đám người kia muốn dọa nạt cô nên bày trò này mà thôi. Đối phương nửa tin nửa ngờ, hoảng hốt nhanh chóng chóng làm cho xong việc, nhận tiền rồi rời đi.



Tô Kiều mở cửa, bước vào nhà, thay dép lê, sau đó nhìn Tần Hiển mỉm cười: “Vào đi.”



Cô đi về phía trước hai bước, không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, vô ý thức quay đầu lại thấy cậu bạn Tần Hiển vẫn đứng im ngoài cửa không nhúc nhích.



Anh cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.



Tô Kiều có chút kỳ quái, nhìn theo ánh mắt anh.



Trước cửa là một đôi dép đi trong nhà của nam giới đặt ngay ngắn.



Tô Kiều còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tần Hiển ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Trong nhà cô có đàn ông?”



Tô Kiều khẽ giật mình, nhìn anh.



“Cô đã có bạn trai?”



Nói xong, sắc mặt Tần Hiển trầm xuống, hiển nhiên là cực kỳ khó coi, lại có chút không nén nổi giận dữ.



Anh đứng ngoài cửa, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Tô Kiều trong nhà.



Tô Kiều nhìn anh, bỗng nhiên liền nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Đúng vậy nha, bất quá hôm nay anh ấy không đến, cậu vào đi.”



Tần Hiển đột nhiên cảm thấy phi thường khó chịu, tim giống như bị con nào đó gặm nhấm, tâm phiền ý loạn, vô cùng nóng nảy.




Cô hẳn là sẽ không đi tìm Tần Hiển.



Cô muốn.



...



Tô Kiều cho là mình với Tần Hiển sẽ không gặp mặt nhau nữa, nhưng cô lại không biết rằng duyên phận giữa cô và anh mới chỉ chính thức lăn những bánh răng gắn kết đầu tiên.



Một đêm vắng vẻ nọ, cửa nhà Tô Kiều bị người ta đập hỏng, vách tường nhầy nhụa, loang nổ máu gà.



Tô Kiều hôm đó đi dạo bên ngoài, đột nhiên bị chủ nhà gọi điện hỏi tội, đầu máy bên kia chủ nhà không dài dỏng, chỉ giận giữ quát lên một câu: “Cô về nhanh lên.”



Vừa về đến nhà, Tô Kiều chỉ thấy nhà cửa bừa bộn như vừa có một cơn bão quét qua.



Nhưng mà, cô còn chưa kịp suy nghĩ gì, bà chủ nhà đã hung thần ác sát, hai mắt tóe lửa nhìn cô đầy tức giận.



Tô Kiều thật không biết nói gì cho phải, cô đành cười xoa dịu cười nói: “Chị Lý, Chúc mừng năm mới.”



Tuy nhiên mặt bà chủ nhà không chút hòa hoãn mà càng hung hăng trừng cô.



Tô Kiều phát hiện, đám đàn em của Trình Phong sẽ không thật sự làm chuyện gì kinh thiên động địa, chỉ muốn làm cô sống không yên ổn.



Năm 2007, đêm 30, Tô Kiều bị chủ thuê tống ra khỏi nhà.



Tô Kiều kéo vali lang thang trên đường không mục đích.



Gió lạnh thét gào, cô lạnh cóng cố gắng đưa hai tay kéo cao cổ áo



khoác.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Gần sang năm mới, thời điểm người người, nhà nhà đoàn viên. Từng gia đình đều ở bên người thân ăn bữa cơm thân mật, chơi mạt chược, vui đùa cùng nhau, trên đường một bóng người cũng không thấy.



Tô Kiều kéo vali hành lý trên đường đi, cảm thấy đêm nay mình có chút thảm hại.



Cô càng nghĩ càng giận, một luồng nửa giận từ ngực bốc lên.



“Chờ bà đây phát đạt, bà sẽ mua 10 tòa nhà, 8 phòng ở, mỗi ngày đổi một chỗ!”



Tô Kiều tức giận không may đá phải vali quần áo đau điếng, hung hăng mắng một câu: “Mẹ nó.”



Thời điểm nhận được điện thoại của Tô Kiều, Tần Hiển đang cùng Lương Dật ra ngoài ăn cơm.



Cha mẹ về quê còn chưa trở lại, anh đành sang nhà bác gái ăn tết.



Khi nhận được điện thoại của cô, anh quả thật có chút ngạc nhiên.



Từ hôm ăn cơm nhà Tô Kiều, anh và cô không liên lạc với nhau.



Cô đột nhiên gọi điện đến, anh cực kì kinh ngạc, sâu trong đáy lòng là một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.



Anh cầm điện thoại, đi ra chỗ yên tĩnh, nhẹ giọng: “Ừ. Tô Kiều?”



Giọng nói buồn buồn của Tô Kiều truyền đến: “Tần Hiển, cậu chứa chấp tôi hai ngày được không?”