Đồng Thể
Chương 36 :
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
“Vậy em vào trước đây. Bye.”
Lâm Hề thôi nói chuyện với Quý Nhiên, mới vừa quay người lại liền thấy một anh
chàng mặc áo khác đen khoanh tay đứng tựa vào thân cây ngay dưới lầu, anh lẳng
lặng nhìn cô, rõ ràng trong bóng tối cô không thể nhìn thấy được ánh mắt của Vô
Song nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo.
Cả người Lâm Hề cứng đờ, Quý Nhiên
vốn định rời đi, nhưng khi thấy bóng dáng cô thoáng chốc đứng sửng lại, anh ta
cảm thấy kỳ lạ nên bước đến vỗ lên vai cô: “Sao vậy, gặp quỷ à?”
“A…”
“Đúng vậy, trời đã tối từ
lâu, cũng không phải không có khả năng gặp được quỷ.” Không để cho Lâm Hề có
thời gian mở miệng, Vô Song vừa lạnh giọng nói, vừa đi tới vị trí đèn đường có
thể chiếu sáng. “Rốt cuộc em đã quay về rồi à.”
Hiểu ra hàm ý trong lời nói
của Vô Song, Quý Nhiên sửng sốt, có chút không dám tin nhìn về phía Lâm Hề, cô
không cãi lại, Vô Song tiếp tục nói: “Quen biết em lâu như vậy, lại không thấy
em nuôi con chó xấu xí nào, ừ, là tôi mù sao?”
Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, cười
gượng xoay người giải thích với Quý Nhiên: “Chuyện đó, anh đừng hiểu lầm, đây
là…” anh họ của em, còn chưa kịp nói bốn chứ này thì Vô Song đã tiếp lời cô:
“Là anh họ của em có phải
không?” Vô Song nheo mắt cười. “Lại cái cớ đó, em chẳng tiến bộ chút nào, tôi
cũng không chấp nhận được chuyện mình và cô gái mình thích mối quan hệ huyết
thống.”
Lời nói rõ ràng như vậy khiến
cho Lâm Hề bị giật mình đến bủn rủn chây tay, ngay cả Quý Nhiên trước nay luôn
bình tĩnh cũng há hốc miệng: “A… thì ra là như vậy.” Lâm Hề im lặng, Quý Nhiên
cười khổ. “Em có thể nói trước với anh mà, hại anh lại nói ra những lời không
đúng mực như vậy.” Anh ta thở dài một tiếng, buồn bã quay đi.
Lâm Hề cứng ngắc nhìn theo
bóng dáng Quý Nhiên đã đi xa, sau đó quay đầu lại nhìn Vô Song: “Anh đang nói
bậy bạ cái gì vậy!”
“Có câu nào không đúng sao?”
Vô Song liếc mắt nhìn cô, nét mặt quá mức kiêu căng, tựa như uất nghẹn trong
lòng không có nơi bày tỏa.
Lâm Hề nghẹn lời, cảm thấy
khó thở hồi lâu mới nói: “Đúng, bây giờ chúng ta đang ở chung với nhau, chỉ là
cho anh ở tạm một thời gian, anh dừng nói rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta mờ
ám như vậy! Sẽ khiến cho người khác hiểu lầm!”
“Chính tôi muốn tên đó hiểu
lầm.”
“Nhưng tôi không muốn như
vậy!” Lâm Hề bị thái độ như vậy của anh làm cho tức giận. “Anh nói quen biết
tôi thì quen biết tôi, anh nói muốn ở lại thì tôi phải cho anh ở lại, anh nói
muốn để cho người khác hiểu nhầm thì tôi phải nhất định khiến cho người khác
hiểu lầm sao? Cái gì thế này, giống như tôi là đầy tớ của anh vậy, anh nói tôi
cái nghì thì tôi phải nghe theo.” Lâm Hề trừng mắt nhìn Vô Song. “Anh phải biết
rõ bây giờ tôi là người cho anh chỗ ở! Anh cũng đừng nên làm như rất đúng lý
hợp tình mà nói chuyện lớn tiếng với tôi!” Lâm Hề xoay người đi vào hành lang,
miệng còn lầm bầm. “Còn chưa gì đã nói thích, rõ ràng chỉ là một người xa lạ,
nói chữ ‘thích’ dễ dàng như vậy thì ai tin chứ.”
Cô thở hổn hển lên lầu sáu,
mới vừa mở cửa ra, chợt nghe ban công truyền đến giọng nói của Vô Song:
“Em giận tôi sao?”
Lâm Hề sửng sốt, nhìn thang
lầu yên tĩnh phía sau mình, lại nhìn về phía Vô Song đang ở trong phòng, hít
một hơi khí lạnh.
“Em tức giận là bởi vì tôi quá
“Tôi không đi xử lý hết mấy
chuyện phiền phức kia thì làm sao trở về đây được.”
“Không phải anh trở về kết
hôn sao?” Lâm Hề ngẩn người hỏi.
Vô Song giật mình hiểu ra,
anh trắc lưỡi, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi không trở về hủy hôn sự, em
chịu lấy người đàn ông có vợ à. Tôi không thích quan hệ nam nữ không rõ ràng,
cho nên hủy bỏ hôn sự đó rồi tính tiếp.” Rõ ràng anh không có thói quen giải
thích, mấy câu ngắn ngủn như vậy mà anh nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chau
mày, không kiên nhẫn nói. “Chậc, tóm lại, em chỉ cần nhớ rõ sau này tôi sẽ lấy
em là được rồi.”
Lần này Vô Song trở về gặp
một chuyện mà ngay chính anh cũng không ngờ, trong tổ chức rất hỗn loạn, hôn lễ
của anh lúc này chỉ có thể tận lực giản lược, nhưng mà những trưởng lão nên tới
cũng đã vào điện đông đủ. Chuyện kết hôn của anh và Tô Tây cũng không phải là
chuyện của riêng họ, mà là mối kết hợp khăng khít của hai tộc Tử Thần và Đọc
Tâm, anh muốn xóa bỏ hôn ước, nếu xử lý không tốt tất sẽ tạo nên sự rạn vỡ
trong liên minh giữa hai tộc. Trong một tổ chức mà thù trong giặc ngoài cùng
một lúc thì cũng không phải là chuyện tốt gì.
Anh đã lén lúc bàn với Tô Tây
về lí do thoái thác, tính của hai người không hợp, không thể ở cùng nhau, nhưng
đồng thời lấy thân phận Tôn Chủ và tộc trưởng ký kết một minh thư càng sâu sắc
hơn.
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
Chuyện không ngờ chính là,
khi Vô Song và Tô Tây đứng ở trên Đại Điện Hắc Thạch, lúc anh đang muốn mở
miệng nói “hủy bỏ hôn ước” thì một một quả cầu lửa bỗng nhiên bay vào trong Đại
Điện Hắc Thạch, Tự Diễm xông lên giữ lấy tay Tô Tây, hét lớn một tiếng “Đi!”
Hai người liền không thấy bóng dáng đâu. Vô Song đứng trên đại điện, trong lòng
vừa bực mình vừa buồn cười.
Sau vài ngày, Vô Song đang
vùi đầu xử lý công vụ với Tứ Ly, Tô Tây và Tự Diễm đồng thời trình lên lời tạ
tội của từng gia tộc và đồng minh thư, một trò khôi hài như vậy làm cho mối
quan hệ giữa ba tộc càng thêm vững chắc, vẽ nên một dấu chấm tròn.
Sau khi Vô Song xử lý những
công văn, lại nghe âm thanh ai oán của Tứ Ly vừa mới từ hiện tại trở về, nào là
tìm nửa ngày cũng không tìm được Lâm Hề, lại ở trường học của cô gặp phải Quý
Nhiên, vừa hỏi mới biết được cô đến nơi này xem mắt!
Xem mắt!
Coi như anh đã chết rồi sao!
Những lời nói trước đây đều
vô ích, cô gái này thật sự không khiến cho người ta bớt lo chút nào!
“Anh trở về… lấy em?” Lâm Hề
ngốc nghếch lặp lại câu nói đó.
Vô Song nhìn chằm chằm vào
đôi mắt cô, bỗng nhiên ho vài tiếng, quay đầu đi, không biết vì sao chỉ “ừ” một
tiếng.
Lâm Hề im lặng không nói,
trong lòng đủ mọi cảm xúc, người kia thật sự là… giày vò cô rất lâu. Lâm Hề nắm
chặt bàn tay, cố ý lạnh lùng nói: “Sao anh chắc chắc em sẽ lấy anh chứ?” Câu
hỏi của cô khiến Vô Song sửng sốt.
Lâm Hề đẩy anh ra, hờ hững
bước vào phòng ngủ: “Thích em, vậy anh theo đuổi em đi. Em chờ.”
HOÀN