Dụ Dạ
Chương 140 :
Ngày đăng: 12:23 18/04/20
Chức vị Viêm Phi rất nhanh được định, phó giám đốc, Viem Phi tuy làm chức vị này nhưng không có tính toán sẽ làm việc gì cả, y không có một chút hứng thú nào với giới giải trí cả, y tiến vào đây chủ yếu là để gây rối Lãnh Dạ, hơn nữa không chút nào tị hiềm, luôn ôm đủ loại lấy cớ tìm đến Lãnh Dạ, còn chuyên môn chọn thời điểm nhiều người, vô cùng cao điệu.
Rất nhanh, bên trong công ty bắt đầu lan truyền chuyện xấu về hắn, từ đầu còn tốt, càng về sau càng không chịu nổi.
Lãnh Dạ biết Lôi Tử Hàm nhất định ở trong đó thêm mắm thêm muối, bởi vì có đại bộ phận đồn đãi hoàn toàn là chửi bới hắn, nói hắn có bao nhiêu phóng đãng, vì nổi tiếng không tiếc hết thảy, Lãnh Dạ đối việc này không sao cả, chỉ cần những người đó đừng trước mặt hắn nói là được.
……
Viêm Phi rất xứng là một người theo đuổi tốt, thậm chí có thể nói thực săn sóc, tỷ như chiều nào cũng đưa Lãnh Dạ về nhà, nhưng Lãnh Dạ một lần cũng chưa đáp ứng, nhà hắn cách công ty không xa, cũng chỉ hơn mười phút lộ trình, càng quan trọng hơn là nếu hắn lên xe của Viêm Phi thì sẽ trở thành tiểu bạch kiểm thực sự trong lời đồn đãi, hắn không quan tâm tới đồn đãi không có nghĩa hắn muốn nó trở thành sự thật.
Viêm Phi biết băn khoăn của hắn, cho nên cũng không bắt buộc hắn, nhưng mỗi lần tan tầm vẫn hỏi hắn một lần.
Vẫn như mọi khi, Lãnh Dạ cự tuyệt lời mời của Viêm Phi, đi bộ về nhà.
Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe thể thao xa hoa dừng trước mặt hắn, bản số lượng có hạn mới nhất, phi thường phong cách.
Lãnh Dạ dừng lại cước bộ, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, một nam nhân trẻ tuổi cười chào hỏi hắn.
Lãnh Dạ cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ tới, đành phải cũng lễ phép cười cười.
“Làm sao vậy?” Đỗ Trình hỏi.
“Không có gì.” Lãnh Dạ cười cười, mở cửa xe.
Quán cà phê cách nơi này không xa, vài phút liền tới, Đỗ Trình thưởng thức không tồi, quán cà phê trang hoàng rất khác biệt, có cảm giác kết hợp Trung Tây, không khí được cách điệu rất tốt.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Lãnh Dạ nói:“Tôi tưởng anh muốn tới Anh quốc.”
“Trung Quốc là cố hương của tôi, tính toán ở lại đây một đoạn thời gian đã.” Đỗ Trình đem hai khối đường bỏ vào cốc cà phê, dùng thìa nhẹ nhàng quấy:“Tháng sau tôi có một buổi biểu diễn nên tính toán khi kết thúc sẽ rời đi.”
“Vẫn còn sớm.”
“Đúng vậy, cho nên có thời gian liền cùng tôi đi uống cà phê đi.” Đỗ Trình nửa nói đùa:“Tôi ở trong nước không có nhiều bạn, rất cô đơn.”
“Đương nhiên có thể.” Lãnh Dạ cười nói.
Thời gian nói chuyện trôi qua cực nhanh, uống hết một ngụm cà phê, Lãnh Dạ nhìn thoáng qua sắc trời:“Thời gian không còn sớm, tôi nên trở về nhà.”
Đỗ Trình gật đầu:“Đúng là không còn sớm nữa.”
Hai người đi ra quán cà phê, Đỗ Trình nhẹ tay khoát lên vai Lãnh Dạ, Lãnh Dạ chú ý tới, nhưng cũng không phản cảm, Đỗ Trình hành động thực tự nhiên, như là bạn thân lâu năm vậy.