Dụ Dạ

Chương 17 :

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


“Cậu là ai?” Viêm Phi hỏi Lãnh Dạ.



“Lãnh Dạ.” Lãnh Dạ có vô số giả danh, tại tổ chức trước kia dùng là một trong đó, chân chính tên hắn là Lãnh Dạ, trước trừ chính hắn ra bên ngoài không có bất luận kẻ nào biết, bất quá hắn hiện tại không tính toán lại ẩn tàng.



“Cậu ở trong này làm gì?” Viêm Phi lại hỏi.



“Tôi ở nơi này.”



“Cậu với chủ nhân trước kia của ngôi nhà này có quan hệ gì?”



“Quan hệ rất thân mật” Đây là tra hộ khẩu sao? Lãnh Dạ cảm giác thực khó chịu, vì thế bắt đầu đánh Thái Cực.



Câu trả lời của Lãnh Dạ khiến Viêm Phi hơi hơi nhăn lại mi, rõ ràng không quá vừa lòng, nhưng Lãnh Dạ không có cho y có cơ hội tiếp tục hỏi, hỏi ngược lại:“Vậy anh là ai?”



“Cậu không cần thiết phải biết.”



“Anh và chủ nhân trước đây của ngôi nhà này có quan hệ gì?” Lãnh Dạ đem vấn đề vừa rồi Viêm Phi hỏi hỏi trở lại.



Viêm Phi rõ ràng không thích bị người khác hỏi như vậy, vì thế lạnh lùng nói:“Lập tức rời khỏi nơi này.”



“Vì cái gì?” Lãnh Dạ nhướng mi.



Ánh mắt Viêm Phi lập tức lạnh xuống, vừa rồi y mới nhìn đến Lãnh Dạ có điểm kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới xông tới cư nhiên là một tuyệt sắc thiếu niên, nhưng là thái độ thiếu niên lúc này khiến hắn cảm thấy phi thường không thoải mái, đổi tại bình thường Viêm Phi đã sớm trực tiếp đưa người này xuống địa ngục rồi, nhưng lần này y nhịn xuống.



Y không muốn ở trong này giết người, bởi vì nơi này là nhà của người kia.


Lãnh Dạ tự nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của y:“Vô dụng! Rác rưởi mà thôi, sớm nên ném đi.”



Viêm Phi ánh mắt lạnh xuống, đi đến trước mặt Lãnh Dạ, thân thủ bắt lấy cổ hắn.



Lãnh Dạ không tránh né, trên thực tế hắn căn bản trốn không được, Viêm Phi động tác quá nhanh, thân thể Lãnh Dạ hiện tại hoàn toàn theo không kịp tốc độ y.



Viêm Phi bóp chặt cổ, niết Lãnh Dạ cơ hồ không thể hô hấp, nhưng lại không ngừng gia tăng khí lực, rõ ràng là đã muốn giết hắn, Lãnh Dạ cũng là không khẩn trương hoảng hốt, Viêm Phi ánh mắt tuy lạnh, nhưng trong mắt cũng không có quá nhiều sát khí, sẽ không hạ ngoan thủ. Bất quá, Lãnh Dạ là người cá tính, đương nhiên sẽ không đợi y buông tay, Lãnh Dạ thấy phía sau là giường, vì thế hắn cố ý ngã đổ ra đằng sau thuận tiện kéo theo Viêm Phi cùng nhau đổ xuống.



Hai người ngã lên trên giường, phát ra động tĩnh không nhỏ, giường lớn không chịu nổi phát ra tiếng chi nha.



Viêm Phi buông tay ra..



Lãnh Dạ sờ sờ phần cổ bị siết, trong mắt chợt lóe lên tức giận muốn giết người, cười lạnh nói:“Như thế nào, không giết tôi?”



“Cho cậu một cảnh cáo mà thôi.”



“Anh xác định muốn làm chỉ là cảnh cáo?” Lãnh Dạ nhìn thoáng qua dưới thân, ngữ khí đột nhiên trở nên thập phần biếng nhác:“Vẫn là…… Anh muốn làm căn bản là việc khác đi?”



Viêm Phi đột nhiên sửng sốt, theo tầm mắt hắn đi.



Trải qua ép buộc vừa rồi, dây lưng áo tắm của Lãnh Dạ đã muốn tuột ra, ngay trước mặt hoàn toàn rộng mở, mà Viêm Phi lại vừa lúc đặt hắn ở dưới thân, nửa người dưới hai người chặt chẽ dán lại cùng nhau.



Tư thế ái muội, khoảng cách ái muội.



Lãnh Dạ đưa khuỷu tay chống tại trên giường, nửa ngồi dậy, áo tắm rộng thùng thình trượt từ trên vai xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.



Nhìn hắn bộ dáng nửa che, Viêm Phi ánh mắt dần dần trở nên u ám.