Dụ Đồng
Chương 1 :
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
"Nương nương, nương nương"
"A... a..."
Tiếng gì đây, ồn quá... Sao tối thế này, có cảm giác như đang ở trong nước, nhưng lại không giống thế, lại có tiếng ai đó la hét chói tai, ồn chết đi được. Nó khiến Nghiệt Đồng không cách nào chịu nổi và muốn giết người...
"Dùng sức vào, nương nương. Chân đã ra rồi, nương nương... cố gắng dùng sức ... nếu không thai nhi sẽ có nguy hiểm. Nương nương, người cố gắng vào..."
"A …"
Ngay khi Nghiệt Đồng vẫn cảm thấy khó chịu, một luồng sức mạnh đã kéo tuột nó ra ngoài. Trước mắt sáng lóa, nó bị cái gì đó nâng lên, mùi máu tươi quen thuộc vờn quanh chóp mũi. Bàn tay ai đó bế nó đặt vào trong nước ấm. Một lúc sau, nó được nhấc ra và lau khô bằng một vật gì đó mềm mại.
"Bốp bốp"
Ngay khi Nghiệt Đồng cảm thấy mình lại bị bế lên, bàn tay nọ lại đánh vào mông nó vài cái. Không đau, nhưng nó cảm thấy ý thức của mình rất mơ hồ, tay chân chẳng có một chút sức lực nào cả. Rồi sau đó, những âm thanh khó chịu bên tai càng lúc càng nhỏ dần. Trước khi hôn mê, Nghiệt Đồng hình như nghe được ai đó nói "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử. Nương nương tuy sinh khó nhưng sinh mạng không có gì nguy hiểm, chỉ hơi suy yếu. Thất hoàng tử sinh non nên mới ngất đi."
"Ừm, Thất hoàng tử ban danh Ti Hàn Nguyệt, ngày mai trẫm trở lại."
"Nô tài (nô tỳ) cung tống hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nguyệt nhi?? Mẫu phi?? Đối với ngôn ngữ ở đây, Nghiệt Đồng biết từng chữ riêng biệt có nghĩa gì nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nó chẳng hiểu được. Mà nói đến ăn, nó biết ăn cái gì bây giờ?
Có gì đó rơi vào mặt Nghiệt Đồng rồi lăn xuống khóe miệng, âm ấm, giống như nước. Nó hé miệng liếm thử, mằn mặn, chan chát, nhưng đối với Nghiệt Đồng lúc này mà nói, chỉ cần thỏa mãn cơn khát là tốt rồi, cổ họng của nó đã sắp cháy khô vì khát.
"A … Nương nương, mở miệng rồi, thất hoàng tử đã mở miệng rồi."
"Đúng rồi! Đúng rồi! Nguyệt nhi đã nghe được tiếng ta nói. Người đâu, mau đến đây..."
"Nương nương, xin hãy giao điện hạ cho nô tỳ." Nhũ mẫu vừa đến đã vội vàng nói.
Hé miệng cố gắng liếm hết chất lỏng bên khóe miệng, Nghiệt Đồng cảm thấy hơi thở xung quanh dần dần hỗn loạn, nhưng để sống còn, Nghiệt Đồng bất chấp tất cả, chuyện duy nhất nó có thể làm bây giờ là cố gắng uống thứ chất lỏng này. Sau đó, cái thứ Nghiệt Đồng vẫn bài xích thừa dịp chui vào miệng nó. Nghiệt Đồng cố gắng đẩy nó ra ngoài nhưng một loại chất lỏng kỳ quái bỗng dưng từ đó chảy ra. Liếm thử... giống như nước, nhưng mùi vị lại khác hẳn. Nghiệt Đồng cố gắng mút lấy nó. Nó biết, thứ chất lỏng kỳ quái nọ chính là thứ nó cần bây giờ, mặc dù nó không biết đó là gì.
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, thất hoàng tử cuối cùng cũng bú sữa được rồi. Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, thượng thiên tí hữu*. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Thất hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hồng phúc tề thiên, thượng thiên tí hữu : phúc cao bằng trời, trời xanh che chở.