Dụ Đồng
Chương 125 :
Ngày đăng: 06:55 19/04/20
Yển Văn năm thứ nhất ngày mười ba tháng mười một , trong ngự thư phòng Yển Văn đế Ti Lam Hạ biểu tình âm lãnh nhìn vài vị đại thần phía trước , tấu chương trong tay vì phẫn nộ mà bị niết (bóp chặt) đến dập nát.
” Các nước phụ thuộc năm nay cự tuyệt hướng Yển quốc tiến cống, là sao?” Ti Lam Hạ nâng tay tát (gạt) lọ bột phấn đến một bên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này mang lửa giận ngập trời.
” Hoàng Thượng…” tả thừa tướng Thường Yên Nhiễu chậm rãi tiến về phía trước, lặng yên nửa ngày đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, giọng điệu tuyệt nhiên nói, ” Hoàng Thượng… hiện tại bên ngoài đều lan truyền…… Thái hoàng cùng thất điện hạ…tồn tại loại tình cảm nghịch luân, thiên lý khó chứa… còn nói, Cẩm thân vương cùng Hoài thân vương trên danh nghĩa là vì thất điện hạ cầu phúc, kì thực… là cùng thất điện hạ làm chuyện dâm loạn …… hơn nữa…” nói tới đây sắc mặt Thường Yên Nhiễu trắng bạch nhìn về phía Hoàng Thượng.
Ánh mắt Ti Lam Hạ lạnh như băng, sát nhiên hỏi: ” Hơn nữa cái gì?……”
” Hơn nữa… giữa Hoàng Thượng cùng thất điện hạ … cũng không chỉ có tình cảm bình thường…” Thường Yên Nhiễu chậm rãi nói xong, rồi mới cúi đầu ghé lên mặt đất, ” các nước phụ thuộc nói hoàng thất đại Yển ta dâm loạn loạn luân, bởi vậy không muốn tiếp tục quy phục đại Yển ta nữa……”
” Là ai không biết sống chết ở bên ngoài nói bậy!” Ti Diệu Nhật nghe xong, “phanh” vỗ bàn rống to.
” Vương gia… hiện tại bên ngoài đã truyền khắp nơi …” hữu thừa tướng Tịch Thu vẻ mặt khó coi, ” hơn nữa… cảm tình của Thái hoàng đối với thất điện hạ …” nói tới đây, Tịch Thu nói không được nữa, lần trước lúc thất điện hạ mất tích, tâm tư của Thái hoàng tất cả bọn họ đều đã biết, hơn nữa thất điện hạ cùng thái hoàng lúc đó không e dè mà thân thiết… căn bản không che được miệng lưỡi người đời.
” Hoàng Thượng! Trước mắt Đông Nguyệt và Sở Dịch đã liên hợp, hiện tại chuyện này đã rơi vào tai binh lính nơi biên quan, nếu tiếp tục tất sẽ nhiễu loạn quân tâm. Vạn nhất Đông Nguyệt cùng Sở Dịch hướng đại Yển ta hợp lực tấn công, đại Yển ta… sẽ lâm nguy!” Thượng Quan Dung Uy nghiêm túc nhìn Hoàng Thượng, chuyện của thất điện hạ cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng lẫn các vị Vương gia sớm đã nghe phong thanh, sau khi tân hoàng đăng cơ lại truyền ra càng thêm ồn ào huyên náo, thật sự làm cho bọn cựu thần như bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào mà đối mặt với các vị quân vương quá cố của Yển quốc .
” Vậy các ngươi nói phải làm sao?” Ti Khải Thiên uống một ngụm trà, không chút để ý nói, ” cho dù Thái hoàng và Hàn Nguyệt thực sự có gì, các ngươi ai có thể quản được ?” trước không nói đến hoàng đệ của mình, hoàng chất kia của hắn lại có nhân thân phi phàm , thiên hạ hôm nay ai có thể quản được trên đầu hắn.
” Hoàng Thượng!” Thường Yên Nhiễu vẫn quỳ trên mặt đất, ” cựu thần khẩn cầu Hoàng Thượng mệnh cho thất điện hạ ra cung, biện pháp tốt nhất hiện nay chính là để thất điện hạ rời xa kinh thành đồng thời phong đất, làm cho thất điện hạ… có thể rời xa hoàng cung, thời gian càng dài lời đồn đãi sẽ càng ngày càng được tiêu trừ…” năng lực thất điện hạ tuy rằng trác tuyệt, nhưng việc có thể tổn hại uy nghi của Yển quốc cũng không thể mặc kệ.
” Ba!” cái chén đặt ở trên bàn bị hung hăng ném vỡ, Ti Thanh Lâm phẫn nộ đứng lên, ” các ngươi muốn đem thất đệ đuổi ra hoàng cung?! Các ngươi là ăn gan hùm mật gấu có phải hay không?!” thất đệ trong một năm này số lần phát tác càng ngày càng nhiều, những người này thế nhưng muốn đem thất đệ đơn độc lưu đày ra bên ngoài!
” Vương gia!” thanh âm Thượng Quan Dung Uy trầm trọng lên, ” thất điện hạ vẫn ở trong cung vốn đã là không ổn, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì nên cựu thần cũng sẽ không cổ hủ cho rằng thất điện hạ nhất định phải xuất cung. Khả hiện tại! Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu thất điện hạ thật sự không có gì, kia như thế nào truyền ra những lời này. Hiện tại chuyện của Thái hoàng cùng điện hạ , Vương gia đừng nói ngài không rõ ràng, nếu không để ý tới , Yển quốc ta sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt, mặt mũi Yển quốc ta đặt ở đâu, ở chỗ nào!? Nam tử mến nhau vốn là thế tục khó chứa, huống chi… huống chi là phụ tử! Nhưng lại là đương kim Thái hoàng cùng hoàng tử! Cái này bảo thần dân đại Yển ta làm sao chịu đựng được a!” Thượng Quan Dung Uy đem hết những lời trong lòng mỗi người nói ra.
Tiếp nhận Ti Hàn Nguyệt từ tay Ti Cẩm Sương, Ti Ngự Thiên ngồi ở trên ghế đem Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực: ” Không phải đại sự gì, ngươi đừng để ý tới… một hồi lại đi ngủ.”
” Lưu Mộ Dương, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe… không cần giấu diếm.” tựa vào người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt nhìn Lưu Mộ Dương.
” Chủ tử…” Lưu Mộ Dương dị thường khó xử hô một tiếng, vội vàng cùng Thái hoàng còn có đám người Hoàng Thượng nháy mắt ra dấu.
Hướng Ti Lam Hạ đang muốn nói chuyện nâng tay chặn lại, Ti Hàn Nguyệt lại nhìn về phía Lưu Mộ Dương: ” Nói! Hay là ngươi nghĩ có chuyện gì có thể giấu diếm qua ta.”
” Nguyệt nhi…” đem bàn tay lạnh lẽo của Hàn Nguyệt bao lại, Ti Ngự Thiên phóng hoãn ngữ điệu, ” chuyện này phụ hoàng cùng Lam Hạ bọn họ xử lý, ngươi đừng quan tâm , ân? Mấy chuyện tầm thường này làm sao cần ngươi ra mặt?”
” Lưu Mộ Dương!” giọng điệu Ti Hàn Nguyệt lạnh xuống, hoàn toàn không để ý phản đối của đám người phụ hoàng, tiếp tục ép hỏi.
Lưu Mộ Dương run lên một chút, nhìn ánh mắt chủ tử bắt đầu biến hồng liền nhắm chặt mắt, lồng lộng chiến chiến nói ra chuyện phát sinh gần đây. Hắn đột nhiên vô cùng hối hận đã đến Lộ Hoa điện tìm Thái hoàng, hiện tại cho dù chủ tử có tha cho hắn thì Thái hoàng bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn…
Nghe xong Lưu Mộ Dương nói, đôi mắt Ti Hàn Nguyệt từ màu đỏ biến thành đỏ thẩm tiếp theo lại chậm rãi khôi phục thành đen như mực. Xoa nhẹ vài ngón tay của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói: ” Nếu bọn họ không thế nhớ được… vậy khiến bọn họ đau một lần. Ta mặc dù không phải là Ti Hàn Nguyệt của quá khứ, nhưng cũng không nói rằng… ta sẽ không tiếp tục giết người…”