Dụ Đồng

Chương 21 :

Ngày đăng: 06:53 19/04/20


“Nguyệt nhi, lại đây cùng với phụ hoàng.” Ti Ngự Thiên dang hai tay hướng về phía Hàn Nguyệt.



Hàn Nguyệt lặng yên một chút, rồi đứng dậy đi tới bên cạnh phụ hoàng không chút ngần ngừ. Vừa đến trước mặt phụ hoàng, nó đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy bế lên đặt ở trên đùi. Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, trong mắt có chút nghi hoặc.



Chờ Hàn Nguyệt ngồi yên chỗ xong, Ti Ngự Thiên mới đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa bên tai phải nó ra đằng sau, nhìn chiếc hoa tai bằng hắc lưu ly hắn sai người làm. Chiếc hoa tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhưng hắn biết, so với những tia ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt kia, nó chỉ là vật tô điểm thêm mà thôi. Ti Ngự Thiên dời tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen bảy sắc lưu ly, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, cảm nhận hàng lông mi cong dài khẽ cọ vào đầu ngón tay. Trượt tay xuống chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn, rồi đi đến cái miệng nhỏ xinh vẫn còn vương mùi thịt khô. Đôi môi mỏng, hơi đo đỏ. Ti Ngự Thiên rõ hơn ai hết, âm thanh phát ra từ nơi này, trong trẻo, tuyệt vời đến nhường nào. Dù có mệt mỏi bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần nghe thấy âm thanh của Nguyệt nhi, hắn cũng khôi phục tinh thần lại được một chút.



Ti Ngự Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, lành lạnh chỉ có một tia huyết sắc, trắng nhợt nhưng cũng không có vẻ bệnh hoạn. Hắn biết, toàn thân Nguyệt nhi cũng đều lạnh lẽo như thế. Cho dù trên cổ nó có đeo noãn ngọc, nhưng nhiệt độ làn da bên dưới cũng không chênh lệch với những chỗ khác là bao nhiêu. Đến mùa đông, thân thể nhỏ bé này lại càng trở nên lạnh như băng. Dù hắn đã ôm ấp nó cả một buổi tối nhưng hắn vừa rời đi, nó lại trở nên lạnh giá ngay lập tức. Nhiều năm qua, thể chất của Nguyệt nhi vẫn không cải thiện thêm được chút nào, ngoại trừ chuyện càng ngày càng lạnh.



Hắn nhớ lúc nó đang chìm trong hôn mê, nếu không phải lồng ngực nhỏ bé kia thỉnh thoảng lại phập phồng, hắn đã cho rằng, Nguyệt nhi đã rời bỏ trần gian trở về thiên giới. Hiện giờ chỉ nghĩ lại thôi, hắn vẫn còn nhớ như in tâm trạng hoảng loạn lo sợ của mình khi ấy. Một đứa trẻ không nên xuất hiện chốn phàm trần này, trầm mặc ít nói, lạnh nhạt, không biết sợ là gì, vô tình vô cảm… nhưng nó là con hắn, hoàng đế Đại Yển quốc Ti Ngự Thiên, là đứa con hắn có thể ôm trong vòng tay.



Mà trong thân hình gầy gò nhỏ bé mảnh mai chỉ cao đến hông hắn này, ẩn chứa một linh hồn mạnh mẽ đến thế nào. Hắn nhớ, chính thân hình nhỏ bé ấy đã nhảy Phụng hoàng triều phụng suốt hai canh giờ liền. Cũng chính nó đề ra những chuyện trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng chính nó hôm nay nói ra những lời khiến người khác phải kinh ngạc. Vậy tương lai, nó còn mang đến cho hắn những bất ngờ, kinh hãi thậm chí là lo lắng thế nào nữa.



Hàn Nguyệt để mặc cho phụ hoàng tùy ý vuốt ve khuôn mặt nó. Nó cảm nhận được lúc này phụ hoàng có chút khác thường nhưng nó sẽ không hỏi. Nếu phụ hoàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói với nó. Cho đến bây giờ, nó không có thói quen bắt buộc người khác.



“Nguyệt nhi vì sao không thích ăn thịt?” Ti Ngự Thiên đột nhiên mở miệng hỏi, âm thanh vẫn trầm thấp, nhẹ nhàng như cũ.



Nghe vậy, bảy sắc lưu ly đột nhiên xuất hiện trong đôi mắt Hàn Nguyệt. Sau đó, sắc đỏ có chút rõ ràng hơn, đôi chân mày bắt đầu nhíu lại. Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, mím chặt môi, rồi khép mắt lại.



Thấy vẻ mặt của Hàn Nguyệt như thế, đôi mắt Ti Ngự Thiên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng ngay lập tức đã chuyển thành vẻ thâm trầm.



Im lặng một lúc lâu, đến khi Ti Ngự Thiên tưởng rằng Hàn Nguyệt sẽ không trả lời chuyện này, một âm thanh khàn đục hắn chưa bao giờ nghe qua vang lên : “Ghê tởm.” mà Hàn Nguyệt lúc này vẫn đang nhắm mắt.



Hàn Nguyệt chưa bao giờ tỏ thái độ như thế. Thấy vậy, Ti Ngự Thiên nheo mắt lại, ánh mắt càng lúc càng tối hơn. Hắn đưa tay ôm Hàn Nguyệt vào lòng, xiết thật chặt, rồi một âm thanh còn khàn đục hơn vừa nãy cất lên : “Ghê tởm thì đừng suy nghĩ nữa.”




“Thì vốn rất buồn cười mà! Con ta sao lại đáng yêu đến thế. Sao trước kia ta không có phát hiện ra chứ? Ha ha ha ha! Hơn nữa, trước mặt con mình, ta cần chú ý hình tượng làm gì? Ha ha ha ha!” Không nói thì thôi, càng nói Tiêu Lâm lại càng ngoác miệng ra cười.



“Mẫu hậu.” Ti Hàn Nguyệt đã có chút chịu không nổi. Nó vừa bước chân vào, mẫu hậu đã bắt đầu cười rũ rượi không ngừng.



“Được rồi, được rồi! Mẫu hậu không cười nữa. Nhưng chuyện đó buồn cười quá mà, khục khục khục” Tiêu Lâm cố gắng kìm nén tiếng cười trong cổ họng.



“Nguyệt nhi à, Thường Yên Nhiễu là một lão già cố chấp ngang ngạnh. Con làm thế lão ấy chắc chắn sẽ không buông tha cho con đâu.” Lời nói mặc dù tràn ngập lo âu nhưng nhìn thần thái Tiêu Lâm lúc này chẳng có vẻ gì là lo lắng cả.



“Thì sao chứ?” Hàn Nguyệt nhướng mi nhìn mẫu hậu của mình.



“Ha ha, Mẫu hậu biết mà. Con trai của mẫu hậu cho đến bây giờ có biết sợ là gì đâu.” Tiêu Lâm tươi cười nhìn con nàng. Nếu có một ngày, Nguyệt nhi biết sợ là gì, không chừng ngày đó mặt trời mọc ra từ đằng tây mất.



“Cũng tốt. Thừa dịp mấy ngày phụ hoàng cho phép con nghỉ, không cần phải đến thư viện, Nguyệt nhi ở lại đây cùng với mẫu hậu nhé. Từ lúc con chuyển đi rồi, mẫu hậu buồn ghê gớm.” Tiêu Lâm nhân cơ hội đề nghị.



“Ừ.” Chỉ cần Tiêu Lâm không yêu cầu điều gì kỳ quặc, Hàn Nguyệt đều sẽ đáp ứng.



“Hì hì. Đúng là đứa con ngoan của mẫu hậu.” Tiêu Lâm vô cùng vui vẻ ôm lấy con nàng, dụi dụi đầu vào tóc nó, trong lòng thầm nhủ : “Aida~~~ mềm mượt ghê cơ~~ Nhân cơ hội này dụi nhiều chút mới được.”



Nhìn hành động của tiểu thư, Xuân Mai bỗng cảm thấy điện hạ thật thương cảm.