Dụ Đồng

Chương 23 :

Ngày đăng: 06:53 19/04/20


Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai cùng những tiếng ầm ĩ khác từ xa vọng lại. Vội vàng nhìn về phía Luyện võ trường, chỉ thấy giữa sân, một con ngựa đang điên cuồng chạy loạn. Trên lưng nó còn có một người, nhìn kỹ thì ra là lão bát, Ti Hoài Ân. Xa xa, trên đài cao, Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ cùng Tam hoàng tử Ti Quang Dạ đang đứng nhìn, cười rất khoái trá.



Tất cả vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra. Diệu Nhật có chút tức giận nói : “Lão nhị, lão tam càng ngày càng đùa quá trớn rồi.” Lại nhìn ra giữa thao trường, con ngựa đã mất kiểm soát còn người đang ngồi trên lưng nó cũng sắp rơi xuống. Diệu Nhật càng lúc càng khẩn trương.



“Ô ô… cứu… cứu ta…” Ti Hoài Ân vừa khóc vừa la hét. Giờ hắn đang vô cùng sợ hãi. Vừa rồi, Nhị điện hạ sai người dắt một con ngựa tới nói, chỉ cần hắn có thể cưỡi nó đi một vòng thì ngày mai sẽ tha cho hắn. Cho nên mặc dù Hoài Ân rất sợ nhưng hắn vẫn liều mạng cưỡi nó. Không ngờ, hắn ngồi chưa được bao lâu, con ngựa đã bắt đầu phát điên lên chạy tán loạn. Làm sao giờ? Nếu ngã xuống hắn nhất định sẽ chết.



Hàn Nguyệt bỏ hộp đồ ăn đang ăn dở sang một bên rồi từ từ đứng dậy.



“Đại ca, làm sao giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy e sẽ xảy ra án mạng mất.” Cẩm Sương có chút lo lắng hỏi đại ca. Mặc dù hắn chẳng tiếp xúc gì với lão bát nhưng lão nhị, lão tam làm vậy cũng thật quá đáng. Lão bát dù sao cũng là con của phụ hoàng.



“Đại ca, làm gì bây giờ? Con ngựa kia đã phát cuồng lên rồi, đệ thấy Hoài Ân cũng không gắng gượng được lâu nữa đâu!” Thanh Lâm lo lắng hét lên.



“Ta cũng không biết. Ngựa nổi điên lên cực kỳ nguy hiểm. Các đệ đứng ở chỗ này đừng chạy lung tung, ta đi xem sao. Nếu lát nữa, nó chạy đến đây thì sẽ rắc rối.” Ti Diệu Nhật hơi lo ngại nói. Mặc dù hắn có võ công nhưng đối phó với một con ngựa đang nổi điên hắn cũng không nắm chắc phần thắng. Nhìn bọn thị vệ đang có mặt trong thao trường, không có một kẻ nào dám tiến lên ghìm lại con ngựa, Diệu Nhật bắt đầu nổi giận. Dù sao đấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà. Ngay khi Diệu Nhật định tiến tới trách mắng bọn thị vệ, ra lệnh cho bọn chúng đi cứu người thì một bóng dáng màu trắng lướt qua bên người hắn.



Hàn Nguyệt lúc này muốn giết người. Thời tiết đã nóng bức, ăn uống cũng chẳng có khẩu vị gì, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ mát mẻ nằm nghỉ dùng chút gì đó thì bị hết người này đến người khác quấy rầy, giờ lại thêm chuyện này nữa. Hàn Nguyệt biết nó phải làm cái gì đó để giải tỏa sự bực bội trong lòng. Nếu không, nó không dám cam đoan mình sẽ không thả một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ chỗ này.



Mọi người định đưa tay giữ cái bóng dáng đang chạy ra ngoài kia lại thì Hàn Nguyệt đột nhiên gập người xuống, chạy như bay về phía trước. Lúc sắp đến gần, nó dùng sức dậm mạnh, lấy đà nhảy lên lưng con ngựa đang điên cuồng chạy trốn. Vừa nhảy lên, Hàn Nguyệt dùng một tay ôm lấy Hoài Ân, tay kia kéo dây cương. Con ngựa vốn đã hoảng loạn vì động tác của nó mà lại chồm lên dữ dội. Những tiếng la hét vang vọng khắp thao trường. Đột nhiên, Hàn Nguyệt kéo mạnh Hoài Ân, buông dây cương ra, lắc mình rơi xuống. Hai người lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại được.



“Hàn Nguyệt…”



“Thất đệ…”



“Thất ca…”



“Chủ tử…”



“Thất điện hạ…”
“Cho hắn vào.” Ti Ngự Thiên lập tức cho truyền hắn.



Thái y Lý Quý Sâm vừa tiến tới vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi lập tức đến gần xem xét cánh tay bị thương của Thất điện hạ.



“Thế nào?” Ti Ngự Thiên trầm giọng xuống hỏi Lý Quý Sâm.



“Bẩm hoàng thượng, bàn tay của Thất điện hạ hình như bị cái gì đó chà sát mạnh làm trầy da, mặc dù chảy nhiều máu nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là vết thương trên mu bàn tay, đã động đến xương, hơn nữa gân mạch cũng bị thương tổn. Phải tiến hành châm cứu, nếu không tay điện hạ có thể sẽ tàn phế.” Lý Quý Sâm cẩn thận nói. Thất điện hạ sao lại bị thương nặng đến mức này.



“Ngươi nói gì? Tay Nguyệt nhi có thể sẽ tàn phế?” Tiêu Lâm thất thanh kêu lên. “Sao lại như thế? Sao Nguyệt nhi lại bị thương nặng như thế? Ô ô…” Sao lại như thế này? Con nàng chỉ đến thư viện học thôi, sao trở về đã bị thương nặng như thế rồi.



“Lý Quý Sâm tiếp chỉ.” Ti Ngự Thiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp lạnh như băng.



Lý Quý Sâm lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ.



“Trẫm ra lệnh cho ngươi bằng mọi giá cũng phải chữa khỏi cho cánh tay của Thất điện hạ, nếu có gì sai sót, tất cả thái y trong Thái y viện đều cút khỏi hoàng cung ngay cho trẫm, lưu đày ba ngàn dặm.” Mấy chữ cuối cùng, Ti Ngự Thiên cắn răng rít lên. Tay của Nguyệt nhi nhất định không thể có việc gì.



Nghe xong, sắc mặt Lý Quý Sâm trắng bệch, rồi hắn dập đầu ba cái, lớn giọng đáp lại : “Thần lĩnh chỉ.” Sau đó, hắn trở lại bên giường, bắt đầu cẩn thận xử lý cánh tay có liên quan đến số phận của mình và tất cả mọi người trong Thái y viện.



“Ô ô ô ô…” Tiêu Lâm rấm rức khóc. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Nguyệt nhi đang yên yên ổn ổn lại bị thương nặng đến thế này?



Nhìn Huyền Ngọc, Huyền Thanh đang đứng trước cửa, sắc mặt Ti Ngự Thiên lạnh hẳn đi : “Giải thích rõ ràng cho trẫm. Vì sao chủ tử của các ngươi lại bị thương? Vì sao không bảo vệ an toàn cho chủ tử? Cho trẫm một lời giải thích.”



Huyền Ngọc đưa mắt nhìn chủ tử, rồi sau đó, bắt đầu kể cho hoàng thượng nghe chuyện phát sinh lúc trưa.