Dụ Đồng

Chương 57 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


Đêm đã khuya. Cả hoàng cung chìm trong màn đêm yên tĩnh. Đột nhiên, ba bóng người xuất hiện, phi thân chạy như bay ra khỏi hoành thành. Trong số đó, bóng người phía trước cúi thấp mình xuống, như một con dã thú phóng thẳng ra ngoài. Hai người còn lại cũng ra sức đuổi theo, cuối cùng cũng không bị bỏ lại. Chốc lát sau, cả ba người biến mất trong hoàng cung rộng lớn.



Đứng bên long sàng trong tẩm cung của mình, Ti Ngự Thiên tay cầm chiếc áo ngủ của Hàn Nguyệt, ánh mắt dõi theo thân hình quen thuộc vừa biến mất sau nóc nhà phía trước, thở dài: “Nguyệt nhi, phụ hoàng dạy ngươi hiểu tình cảm, dạy ngươi biết lo lắng cho người khác là đúng hay sai?”



Đưa chiếc áo màu trắng bạc nó thích nhất lại gần mũi hít mạnh, dường như con báo con vẫn nằm trong lồng ngực hắn chưa hề rời đi. Rồi hắn khép cửa sổ, ngồi vào bàn làm việc xem những báo cáo vừa đưa đến. Ti Ngự Thiên trong lòng thề rằng, bất luận kẻ đứng sau màn là ai, hắn cũng sẽ không để cho bọn chúng động chạm tới người quan trọng nhất đời hắn, và cũng không để cho bọn chúng thương tổn đến mình.



Được người cố ý hỗ trợ, ba bóng đen âm thầm nhanh chóng chạy ra khỏi kinh thành. Đến một chỗ cách kinh thành khoảng năm dặm, bọn hắn gặp một nhóm người mặc áo choàng đen đã đứng đấy đợi từ lâu.



“Chủ tử, mọi người đã đến đông đủ. Thuộc hạ đã thả tin, hôm nay thuộc hạ và La Y hộ tống Bát điện hạ xuống phía nam tra án.” Lưu Mộ Dương cúi người thấp giọng nói.



“Thất ca.” Hoài Ân bỏ chiếc mũ trùm xuống nhìn Hàn Nguyệt.



“Ừ, lên ngựa thôi.” Lạnh nhạt đáp lại một câu, Hàn Nguyệt đi về phía mấy thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn, xoay người nhảy lên. Thấy thế, những người khác cũng bắt đầu lên ngựa.



“La Y, Tuyệt cốc.” Hàn Nguyệt ra lệnh. La Y lập tức ra hiệu. Một người đi ra, thúc ngựa chạy trước dẫn đường, những người khác cũng quất ngựa theo sau.



Bảy ngày sau, buổi chiều, đoàn người đang ngồi nghỉ trong một rừng cây.



“Chủ tử, chỉ cần chạy khoảng hai canh giờ nữa là đến Tuyệt cốc. Để đề phòng có gì ngoài ý muốn, đêm nay chúng ta sẽ vào đó.” Mở bản đồ ra, La Y chỉ vào một vị trí nói với chủ tử.



“Ừ. Giờ ngồi nghỉ sửa soạn lại một chút đi.” Hàn Nguyệt liếc nhìn bản đồ một lúc rồi nhắm mắt lại, dựa vào gốc cây đằng sau. Thấy thế, La Y nhẹ nhàng lui sang một bên. Mọi người yên lặng, tự do làm những gì mình muốn, ăn cơm, uống nước hoặc nằm nghỉ.



“Thất ca.” Hoài Ân lại gần Hàn Nguyệt, cúi xuống nhẹ nhàng gọi. “Thất ca, huynh dựa vào người đệ nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi Hoài Ân ngồi xuống bên cạnh Hàn Nguyệt, khẽ khoác tay lên vai nó. Nó liền mở mắt nhìn Hoài Ân.



“Thất ca, mấy ngày nay huynh chẳng hề nghỉ ngơi chút nào. Gối lên đùi đệ ngủ một giấc đi.” Thấy Hàn Nguyệt không phản đối, Hoài Ân dùng sức kéo vai nó xuống. Thân thể nó căng lên nhưng sau đó cũng từ từ thả lỏng ra, gối lên đùi Hoài Ân. Hàn Nguyệt xoay người quay mặt vào trong, rồi nhắm mắt lại. Quả thật giờ nó phải nghỉ ngơi một chút.
Chờ mọi người rời đi hết, Hàn Nguyệt giơ hai tay lên. Một lát sau, những vì sao lấp lánh trên bầu trời Tuyệt cốc từ từ mờ đi rồi biến mất. Đột nhiên, lửa chợt bùng lên trên đôi tay Hàn Nguyệt rồi sau đó lan dần ra toàn thân nó. Toàn thân Hàn Nguyệt chìm trong ngọn lửa đỏ rực. Ánh lửa rực rỡ khiến người trong Tuyệt cốc chú ý. Ngay khi chúng bắt đầu kêu lên báo động, ngọn lửa trên người Hàn Nguyệt dường như có linh hồn thét gào lao vào trong Tuyệt cốc.



Hàn Nguyệt vung tay lên, những đốm lửa càng lúc càng nhiều hơn liên tiếp bay vào Tuyệt cốc. Rồi đột nhiên, nó nghiêng người về phía trước, hai tay lướt tới tạo thành một vòng cung. Những đốm lửa bay vào Tuyệt cốc lập tức bùng lên dữ dội tạo thành một trận lửa lớn. Trong nháy mắt, biển lửa bao trùm toàn bộ Tuyệt cốc. Những tiếng thét kinh hoàng, tiếng kêu cứu ầm ĩ, tiếng khóc lóc la hét vang vọng khắp nơi.



Đột nhiên, Hàn Nguyệt đem theo cả thân người rực lửa nhảy xuống, lao tới nơi cao nhất trong Tuyệt cốc. Những nơi nó lướt qua, thế lửa bỗng bùng lên mãnh liệt hơn. Một vài kẻ nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Hàn Nguyệt la hét kêu gọi đồng bọn xông tới, nhưng chỉ chớp mắt sau, chúng đã bị những cột lửa xuyên qua cơ thể. Phi thân lướt một vòng xung quanh Tuyệt cốc, Hàn Nguyệt giống như một con mèo hoang nhẹ nhàng di chuyển leo lên một tòa lâu vũ ba tầng. Đứng trên đỉnh lâu, nhìn cả Tuyệt cốc bên dưới giờ đã chìm trong biển lửa, Hàn Nguyệt thu hồi ngọn lửa trên người nó lại.



Không giống như vừa nãy, toàn thân nó lúc này bị một chất lỏng trong suốt bao trùm. Lại vươn hai tay ra, Hàn Nguyệt điều động những tinh hoa ánh trăng trong cơ thể, quyện vào trong thân thủy tiễn phóng ra ngoài. Những sát thủ đang lao về hướng nó đột ngột ngã gục xuống. Rồi nước lại chuyển hóa thành lửa. Hỏa vũ nổi lên đầy trời rơi xuống bên trong Tuyệt cốc.







Nhìn cả Tuyệt cốc đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, tất cả những người đang đứng trên tường mặt mũi trắng bệch, đôi môi run rẩy. Đây... đây mới là năng lực thực sự của Thất điện hạ sao? Thảo nào... thảo nào trước khi bọn họ xuất phát, hoàng thượng lại cảnh cáo như vậy.



Huyền Ngọc Huyền Thanh không dám tin vào mắt mình, nhìn chủ tử đang đứng ở đỉnh lâu, toàn thân bao trùm trong lửa. Rồi bọn chúng thì thào gọi: “Chủ tử…”



"Thất ca…" Nhìn thân hình phảng phất như phụng hoàng lửa sải cánh tung lửa xuống bên dưới, Hoài Ân suýt nữa ngã xuống. Người này mới thực sự là thất ca sao? Những giọt nước mắt từ lâu đã không hề xuất hiện bỗng trào ra, lăn xuống hai bên gò má.



Nhìn Tuyệt cốc giờ đã biến thành địa ngục trần gian, tòa mộc lâu dưới chân nó cũng sắp sụp đổ, Hàn Nguyệt nhảy xuống chạy về hướng bọn Lưu Mộ Dương đang đứng. Một lúc sau, sau khi đứng vững vàng trên thành tường, nó mở miệng hỏi Lưu Mộ Dương: “Có ai chạy thoát không?”



Nghe chủ tử hỏi vậy, Lưu Mộ Dương nuốt nước bọt, run rẩy sợ hãi thưa: “Bẩm… bẩm chủ… chủ tử… không… không… không có ai.”



“Rút.” Không hề nhìn lại đống đổ nát vốn từng là Tuyệt cốc lừng lẫy một thời, Hàn Nguyệt lạnh lùng ra lệnh. Nói xong, nó xoay người nhảy xuống, phóng về hướng rừng cây.



Sững người một lúc, Dạ đột nhiên huýt một tiếng sáo dài, rồi cũng xoay người nhảy xuống đuổi theo chủ tử. Nghe thấy khẩu lệnh, mọi người cũng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nhanh chóng bám sát theo sau, đi theo bóng người phía trước, biến mất trong rừng cây đen thẳm.