Dụ Đồng

Chương 76 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Thần Mộc Hâm khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Thần Quách Khải Phát khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Thần Gia Cát khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Thần Triệu Tiêu khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Thần Tiêu Lẫm* khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



Tại triều đình đại thượng, năm vị đại tướng thân áo giáp, sắc mặt lạnh lùng, cả người phát ra mùi máu tanh và uy nghiêm dày đặc, một bên gối quỳ xuống mặt đất.



“Chúng tướng quân bình thân!”



“Tạ hoàng thượng!” – Không phải tiếng vọng của ngàn quân mà là thanh âm khí phách vang lên, trong triều đình mọi người trên mặt đều lộ rõ vẻ kính nể, năm người này chính là Yển quốc đại danh đỉnh đỉnh tướng quân, được Tuyên đế Ti Ngự Thiên vài ngày trước cấp bách triệu hồi kinh.



“Chư vị tướng quân vì bảo vệ an nguy đại Yển, không sợ gian khổ đóng giữ biên quan hơn mười năm, đối với trẫm càng trung thành tận tâm, lần này trẫm triệu các ngươi quay về kinh một là vì cho các ngươi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, cùng người nhà đoàn tụ một phen; Hai là trẫm muốn mấy ngày sau năm người các ngươi cùng trẫm kiến thức một chút năm vạn ngự lâm quân trẫm mới thao luyện, trẫm muốn nghe ý kiến các ngươi.” Mặc dù hắn không biết Nguyệt Nhi đã làm cái gì, nhưng hắn tin tưởng năm vạn ngự lâm quân này sẽ thay đổi lịch sử Yển quốc, mà năm vị đại tướng quân này phải tự mình đi trước để chứng kiến.



Nghe hoàng thượng nói xong, cả năm người đều biến sắc, hoàng thượng triệu bọn họ quay về kinh chủ yếu là vì năm vạn ngự lâm quân sao, vì sao đột nhiên một lần nữa thao luyện nhưng lại cố ý truyền bọn họ trở về gấp, hơn nữa nhìn qua một chút triều thượng, không thấy một vị võ quan, vả lại ngay cả Quan lão tướng quân cũng không thấy.



“Hoàng thượng, sao ở đây lại không thấy một vị võ tướng, Thượng Quan lão tướng quân cũng không có đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đại tướng quân Mộc Hâm tiến lên một bước, trong năm người hắn là người có tuổi tác lớn nhất cũng là một vị đại tướng có chiến công hiển hách nhất.




Nhìn trong sân luyện binh sĩ cùng bày trận, trong thân thể mỗi người nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, binh lính như vậy, quân đội như vậy, quân bị như vậy, quân dung như vậy, trận pháp như vậy…… Tất cả như kích thích trong lòng mỗi người làm cho thân thể khí huyết sôi trào run nhè nhẹ, mà ngay cả Thượng Quan Dung Uy đã quan sát qua mấy lần cũng đều không thể khắc chế kích động.



Ngự lâm quân môn phối hợp lẫn nhau biến hóa hành động, rồi một tiếng hét làm rung chuyển trời đất vang lên, hướng khán đài vọng đến, sau đó kỵ binh xuống ngựa, mọi người quỳ trên mặt đất hô lớn:



“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Này… Này quả thực là…” Ti Ngự Thiên sớm đã đứng lên, hắn lúc này đã không biết phải biểu đạt kích động trong lòng cùng sự hưng phấn như thế nào, quay đầu nhìn về phía Hàn Nguyệt, trong mắt hắn tràn ngập kiêu ngạo và kính nể.



“Thất đệ!” Ti Diệu Nhật hô to bước ra, hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay mình mới khắc chế được chiến ý tràn ngập. Năm vị tướng quân từ biên quan trở về mỗi người trợn tròn mắt nhìn sang con người đến giờ vẫn không nhúc nhích kia, người này sao có thể huấn luyện ra một quân đội chi mạnh như thế, quân đội như thế này khắp cả thiên hạ mà nói đều khó có khả năng xuất hiện .



Hàn Nguyệt che lại đâu mạo hướng mắt nhìn phụ hoàng một hồi, đứng dậy đi tới phía trước, nhìn năm vạn ngự lâm quân quỳ gối trong sân đến mấy vị tướng sĩ, ngay từ đầu người nọ chưa bao giờ phát ra lời nào bỗng nhiên ngẩng cao tiếng nói: “So với trước đây, các ngươi bây giờ cường đại hơn rất nhiều, nhưng ở trên chiến trường, chỉ có nhân tài có thể sống sót mới chính là cường giả ( kẻ mạnh), cũng chỉ có người sống sót mới được xưng là dũng sĩ! Mà vô luận hiện tại các ngươi cảm thấy bản thân có bao nhiêu sức mạnh, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào máu tanh và chiến đấu để thể hiện, chết đi chứng tỏ các ngươi vẫn còn nhu nhược yếu đuối không đáng làm dũng sĩ!”



“Tuyệt ghi nhớ lời Thất điện hạ dạy bảo, Thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”



“Hoàng thượng?!”  đám người Mộc Hâm đã hoàn toàn bị chinh phục , một người tuổi còn trẻ như vậy cư nhiên có thể nói ra những lời kinh thiên như thế, cư nhiên lại có thể tạo ra một chi binh hùng mạnh, hắn tâm phục khẩu phục…… Người đó đến tột cùng là người phương nào?



Hàn Nguyệt nắm tay vung lên, đám người nhanh chóng lần lượt đứng dậy thối lui, sau đó vài tên ám nhãn tay nâng áo giáp đi tới trước mặt thái tử Ti Lam Hạ, Ti Diệu Nhật,Ti Cẩm Sương,Ti Thanh Lâm,Ti Hoài Ân,Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc.



“Để cho ta xem thành quả mấy ngày nay của các ngươi, nếu các ngươi là hoàng tử vậy so với những người phía dưới phải càng mạnh,”  thanh âm lãnh túc của Ti Hàn Nguyệt truyền đến, rồi nhìn về phía Ti Lam Hạ,  “Mà ngươi thân là thái tử, đã đạt tới trình độ nào nên cho mọi người tận mắt chứng kiến đi.”