Dụ Đồng
Chương 81 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Lão gia……” Lý Đức Phú trong lòng lo lắng, trên mặt hoàng thượng hình như đang không vui a, ngay cả tự xưng cũng đều nói ra . Xem ra đối với nữ tử ngưỡng mộ thất điện hạ này, đã làm hoàng thượng mất hứng, bất quá cũng không khó để giải thích thất điện hạ là bảo bối trong lòng hoàng thượng a.
Thân là thiếp thân nô tài của tuyên đế Ti Ngự Thiên, Lý Đức Phú cũng không phát hiện quan hệ giữa chủ nhân hắn và thất điện hạ Hàn Nguyệt, mặc dù đôi lúc có chút ngạc nhiên vì hai người đôi khi có những cử chỉ hơi thân mật , nhưng chưa bao giờ dám có suy nghĩ khác, dù sao Hàn Nguyệt từ nhỏ đã đi theo bên người Ti Ngự Thiên. Cũng khó trách Lý Đức Phú không biết, Hàn Nguyệt mỗi lần đều là từ mật đạo vào tẩm cung hoàng thượng, hơn nữa vì tiện lợi Ti Ngự Thiên đã sai người xử lý dục gian, phía sau gian phòng có che một bình phong ngăn cách tương đối kín đáo, có thể tùy lúc tắm rửa.
Ti Ngự Thiên đứng dậy ngồi vào một bên ghế, đem sa mạo che Hàn Nguyệt lại, rồi mới nhìn đám người kia nói: “Trẫm hiện tại là Ẩn Ngọc lão gia bằng hữu thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt,” lại nhìn về phía Lý Đức Phú, “Chuyển lời, mời vị tiểu thư kia vào, trẫm muốn xem xem đến tột cùng là người phương nào, cư nhiên lại biết được Nguyệt Nhi ở chỗ này.” rốt cuộc là người phương nào cư nhiên dám ngưỡng mộ Nguyệt Nhi của “Hắn”. Hàn Nguyệt thì nhìn phụ hoàng chăm chăm, sau đó đứng dậy ngồi xuống tháp sau nhìn về phía cửa.
Lý Đức Phú vội vàng mở cửa ra ngoài, sau đó liền nghe tiếng hắn hô:“Điện hạ của chúng ta mời tiểu thư của các ngươi vào.”
“Nô tì liền đi báo cho tiểu thư, tạ thất điện hạ thành toàn.” nữ tử cao hứng nói , cước bộ vội vã rời đi.
Sau khi nữ tử rời khỏi, Lý Đức Phú đi vào đóng cửa lại, có chút không yên đứng sang một bên, nghĩ thầm: nữ tử có gan lớn như vậy nhất định không phải là quan gia nử tử (con quan), rốt cuộc là người phương nào?
Huyền Ngọc và Huyền Thanh đứng sau lưng chủ tử, Lý Mặc Tiếu thì đứng ở góc phòng trung gian giữa hoàng thượng và thất điện hạ.
Chỉ chốc lát sau tiếng đập cửa rất nhỏ vang lên, Lý Đức Phú bước lên phía trước mở cửa ra, một nữ tử bóng dáng mặc váy dài xanh biếc bước vào, Lý Đức Phú lui qua một bên, hầu nữ của nàng đi vào sau cùng, cùng nhau quỳ xuống thi lễ: “Dân nữ Sương Phù Nhi ra mắt thất điện hạ, thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên tuế.”
“Ân.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên ứng tiếng, rồi nhìn về phía phụ hoàng.
Ti Ngự Thiên quan sát nữ tử đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt mở miệng:“Đứng lên đi.”
Nữ tử nghe tiếng ngẩng đầu đứng dậy rồi nhìn về phía người đang mang sa mạo, Ti Ngự Thiên ánh mắt có chút khẽ biến, đúng là một nữ tử xinh đẹp, lấy chim sa cá lặn để hình dung cũng không quá đáng. Sương Phù Nhi nhìn Ti Ngự Thiên có chút kinh ngạc, người này không biết là người phương nào cư nhiên có thể cùng thất điện hạ ngồi ngang nhau, nhanh chóng phúc thân thi lễ: “Dân nữ thỉnh an quan gia.”
“Tại hạ là bằng hữu của thất điện hạ, họ Ẩn, không biết vị cô nương này như thế nào biết được thất điện hạ ở đây ?” Ti Ngự Thiên nhâm nhi thưởng trà chậm rãi hỏi, thuận tiện che khuất ánh mắt đang hiện lên vẻ ngoan lệ (tàn ác).
Nử tử lo quan sát vị quan nhân này mà quên mất thất điện hạ đang ở một bên, Sương Phù Nhi đối với thân phận nam nhân này càng thêm tò mò, người này thật là cực kì tuấn khí, hơn nữa quanh thân tỏa ra quý khi không thể che lấp.
Nhìn người này, Sương Phù Nhi sắc mặt ửng đỏ nói: “Biểu tỷ của dân nữ hai năm trước từng dạo chơi trong kinh thành tại tửu lâu đã gặp qua thất điện hạ, sau khi trở về đã từng nhiều lần hướng dân nữ nói về thất điện hạ, dân nữ lúc ấy đối với thất điện hạ tâm tồn kính ngưỡng, lần này tới kinh thăm người thân nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến thất điện hạ, càng đối với thất điện hạ ngưỡng mộ không thôi.” Dừng một chút Sương Phù Nhi nhìn thất điện hạ liếc mắt một cái, tiếp tục nói, “Dân nữ nghe nói thất điện hạ thường thích mặc y bào màu trắng, khi xuất ngoại thường dùng áo choàng che khuất dung mạo. Mới vừa rồi điện hạ đi vào mặc dù không mặc áo choàng, nhưng nhìn trang phục điện hạ vả lại người còn mang sa mạo, lại thấy Chân lão bản Thúy Trúc Cư tự mình nghênh đón hơn nữa cực kì cung kính, cho nên dân nữ cả gan phỏng đoán có phải hay không là điện hạ. Không nghĩ tới lại đúng là người, hơn nữa điện hạ còn khai ân chịu gặp mặt dân nữ, thật là vinh hạnh cho tiểu nữ.”
Sương Phù Nhi cắn môi, ánh mắt chờ đợi nhìn sang thất điện hạ, “Dân nữ sinh ra trong giang hồ, không hiểu quy củ, nếu như quấy rầy đến điện hạ, mong rằng điện hạ tha thứ cho dân nữ lỗ mãng.” Nói xong lại tiếp tục quỳ xuống, lúc này giọng điệu phi thường dịu dàng, thanh điều êm ái, vẻ mặt có chút ủy khuất càng làm những người chứng kiến không nhịn được muốn tiến lên che chở một phen.
“Đẹp mắt? Không biết.” Cái gì khen hay nhìn, hắn không rõ ràng lắm.
Ngự Thiên ngây ngẩn cả người, “……… Nguyệt Nhi…… Huyền Ngọc lớn lên như thế nào?” Thanh tú.
“Không biết.”
“Huyền Thanh thì sao?” Lớn lên cũng không tồi, phi thường ưa nhìn.
“Không biết.”
“ Còn……… Ti Lam Hạ ?”Lạnh lùng mà anh tuấn.
“Không biết…… Phụ hoàng?” Hàn Nguyệt cuối cùng phát giác hôm nay phụ hoàng là thật không thích hợp .
Nâng lên đầu Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mặt mang nghi ngờ: “Nguyệt Nhi, ngày thường ngươi làm sao nhận biết mọi người?”
“Con mắt.” con mắt của mỗi người không giống nhau, hắn phân biệt con người bằng ánh mắt. (ta đi chết đây;__;)
Ti Ngự Thiên hoàn toàn không nói gì, “Vậy ngươi cũng là dựa vào con mắt của phụ hoàng mà phân biệt được phụ hoàng sao?” Ngữ khí mang một tia thất vọng, hắn không hy vọng bản thân mình ở trong lòng Nguyệt Nhi chỉ là đôi mắt.
“Phụ hoàng……” Hàn Nguyệt lộ ra một tia không vui, phụ hoàng đến cùng xảy ra chuyện gì? , “Ngươi là phụ hoàng của ta, ngươi cùng người khác không giống nhau!” Bắt lấy mái tóc phụ hoàng áp lên má mình, Hàn Nguyệt nghiêm túc nhìn phụ hoàng.
Nghe người kia nói, tâm tình hắn vốn đang sa sút đột nhiên tăng vọt,“Ngươi là nói trong mắt ngươi phụ hoàng và những người khác là không giống nhau ?”
“Ân!” Vốn chính là như vậy, Hàn Nguyệt khẩu khí dị thường khẳng định.
“Ha hả……” Ngự Thiên đột nhiên cảm giác được hôm nay hắn ăn phải dấm chua có chút ai oán, nữ tử nam tử, xinh đẹp hay không đẹp trong lòng của Nguyệt Nhi không có gì khác nhau. Mà mình trong lòng hắn so với những kẻ khác lại không giống nhau, hỏi hắn không vui sao được, Ti Ngự Thiên đem Hàn Nguyệt ôm chặt ngọt ngào mà nghiêm túc giúp bảo bối của mình thanh tẩy, mới vừa rồi có chút cuống lên, một hồi phải ôn nhu thương yêu bảo bối một phen.