Dụ Đồng
Chương 88 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Vương gia… Ân…” Ngưng Nguyệt toàn thân trần trụi nằm trên giường, trên thân thể bị ngũ vương gia không ngừng va chạm, “Ân… Vương gia, ngài… Ngài chậm một chút…” Không nghĩ tới ngũ vương gia ngày thường vẫn luôn ôn nhu nhưng khi ở trên giường lại dũng mãnh như thế.
“Xảy ra chuyện gì? Chịu không nổi ?” Cẩm Sương vuốt ve da dẻ mềm nhẵn dưới thân, đột nhiên ngừng lại, rút khỏi cơ thể Ngưng Nguyệt.
“Vương gia?” Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu nhìn ngũ vương gia rồi mới xoay người.
“Ngươi không phải không chịu nổi sao?” Đem Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực, Cẩm Sương ôn nhu nhìn hắn, “ Nếu chịu không nổi bổn vương sẽ không tiếp tục , hôm nay đã làm hai lần rồi.” rồi hôn nhẹ lên trán Ngưng Nguyệt. ( hai lần…anh-thật-sung-mãn)
“Vương gia?!”Ngưng Nguyệt có chút kinh ngạc, ngũ vương gia cư nhiên bởi vì hắn chịu không nổi mà dừng lại, ngón tay dài nhỏ trắng nõn xoa xoa lên người ngũ vương gia, Ngưng Nguyệt xoay người ngồi chặt trên người y, “Vương gia… Ngưng Nguyệt chịu đựng được .” Nói xong nhắm ngay dục vọng vương gia chậm rãi ngồi xuống, “Ân…… Vương gia… Ôm ta…” Ngưng Nguyệt xoay người ngồi xuống trên người ngũ vương gia Cẩm Sương , đôi mắt ẩn tình lả lướt nhìn ngũ vương gia, nhẹ nhàng đong đưa phần eo.
“Ân…” Chế trụ thắt lưng Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương mỉm cười nhìn hắn, “Còn chưa ăn no sao? Vậy tiếp tục đi” tiếp đó đĩnh hướng về phía trước, Ngưng Nguyệt “A” một tiếng thân mình ngưỡng ra phía sau, Cẩm Sương nhẹ giọng cười, bắt đầu luật động lạnh mẽ ……
Một khắc sau, Ngưng Nguyệt thân thể đột nhiên buộc chặt hơn, nương theo luật động khổ sở ngẩng cao kêu gào, dục vọng đạt tới cao trào liền ngã xuống, Cẩm Sương hai tay nắm thắt lưng Ngưng Nguyệt, hai người trên dưới mãnh lực đong đưa, gầm nhẹ một tiếng bắn ra trong cơ thể Ngưng Nguyệt.
Gọi người đem nước nóng vào, Ngưng Nguyệt đứng dậy thanh tẩy thân thể, Cẩm Sương vẫn nằm im trên giường nhìn hắn:“Ngày mai đại ca thiết yến, ngươi cùng ta đến đó.”
“Vương gia? Như vậy có thích hợp không?” Ngưng Nguyệt xoay người, cắn môi nhìn vương gia.
“Có gì không thích hợp ? Ngươi là người của ta, đương nhiên phải giới thiệu cho bọn họ .” Cẩm Sương đứng dậy phủ thêm áo ngoài, hôn lên mặt lên thân thể Ngưng Nguyệt, “Ngươi hảo hảo thanh tẩy , ta ở kế bên, hai người cùng tắm chung cũng không tốt lắm.”
Ấn lại thân thể Ngưng Nguyệt xuống, Cẩm Sương đi ra ngoài. Nhìn vương gia đã rời khỏi, ánh mắt Ngưng Nguyệt lóe lên một tia bất ý, các vương gia tất cả đều sẽ đến sao? Nếu vậy……
………………
Bên trong mùi hương thiên nhiên phiêu tán , mùi vị hoan ái sau đó chậm rãi đã bị hương thơm che dấu, Ngưng Nguyệt nằm trên giường ngủ say , Cẩm Sương đem hắn đặt bên cạnh giường chiếu khiến cho có chút lộn xộn, rồi đứng dậy rời đi.
Hôm sau phủ Ti Diệu Nhật
“Ngưng Nguyệt ra mắt đại vương gia…” tiếng nói thanh nhã nhu thuận phát ra từ Ngưng Nguyệt, sắc mặt hắn ửng đỏ đi ra nghênh đón đại vương gia.
“Ngũ đệ, đây là Ngưng Nguyệt a, thật đúng là tạo vật…” Diệu Nhật nhìn Cẩm Sương mang Ngưng Nguyệt đến, mắt lộ ra kinh diễm, ánh mắt hạ lưu quan sát khắp người hắn, Ngưng Nguyệt thoáng thẹn thùng giấu người phía sau ngũ vương gia.
Lam Hạ nhìn Sương Phù Nhi gật đầu:“Bổn cung cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến thể diện hoàng thất, bổn cung đương nhiên phải hỏi minh bạch.” Khoát tay áo ngăn Hà Cố cùng Sương Phù Nhi đứng dậy, Lam Hạ tiếp tục nói:“Thất đệ vốn thích thanh tĩnh, cũng không thích gặp người xa lạ, như vậy đi, bổn cung mấy ngày nữa trước giúp ngươi đi trò chuyện, tận lực làm cho thất đệ đồng ý gặp ngươi. Bất quá nếu như chuyện này ở ngoài truyền ra những lời khó nghe, các ngươi cũng biết phụ hoàng rất thương yêu thất đệ, chuyện này phụ hoàng đã có điều nghe thấy, cũng rất tức giận. Nếu như ngươi thật sự muốn gặp thất đệ, trước hết phải làm cho những lời đồn bên ngoài tiêu tan , phụ hoàng nếu như thật sự ra tay với Sương cô nương, bổn cung cũng không giúp được ngươi. Hơn nữa Hà bảo chủ nếu là nghĩa huynh của Sương cô nương, đến lúc đó phụ hoàng làm như thế nào trong lòng Hà bảo chủ chắc cũng hiểu rõ.” Lam Hạ nói đến đây thì dừng lại, đến lúc đó phụ hoàng mà ra mặt hai người bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì cũng có thể tưởng tượng được.
“Phù Nhi tạ ơn điện hạ.” Sương Phù Nhi lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, quỳ xuống tạ lễ.
“Hà mỗ tạ điện hạ và vương gia, Hà mỗ sẽ tiếp tục ở kinh thành một thời gian, những ngày này Hà mỗ sẽ tận lực tiêu trừ đồn đãi , mong rằng điện hạ có thể ở trước mặt hoàng thượng vì Hà mỗ và nghĩa muội nói tốt một chút, Hà mỗ vĩnh viễn không quên đại ân đại đức của điện hạ và vương gia!” Hà Cố trên mặt tràn ngập cảm kích và kinh hoảng, nhưng trong lòng lại dị thường hối hận: Nếu như biết mang Sương Phù Nhi đến đây lại làm cho bản thân dính dáng phiền phức, hắn tuyệt đối sẽ không mang nàng đến, hắn sau khi trở về phải lập tức tiêu trừ lời đồn, nếu không Phù Vân bảo không biết có bình yên vượt qua tháng sau hay không, lần này bản thân hắn thật quá mức khinh suất rồi .
“Đều đứng lên hết đi, đừng nói những chuyện không thoải mái nữa , người đâu mang rượu lên, hôm nay bổn vương phải hảo hảo thống khoái mà uống vài chén.” Diệu Nhật lại phát huy bản lĩnh của hắn, ngay lập tức kéo lên bầu không khí nặng nề, những người khác cũng buông lỏng tâm tình, bắt đầu trò chuyện thoải mái.
……….
“Vương gia…” Nằm ở trong lòng Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
“Ân?” Cẩm Sương nhắm mắt vuốt ve cái lưng trần của gã.
Ngưng Nguyệt ôm Cẩm Sương, hơi hơi ngẩng đầu lên: “Vương gia… Ngài thật sự không chê Ngưng nhi sao?”
Cẩm Sương mở mắt, ôn nhu nhìn gã, ngón tay an ủi lên môi Ngưng Nguyệt:“Nếu như ghét bỏ ngươi, bổn vương hôm nay cũng không mang ngươi đi gặp mấy vị huynh đệ khác, cũng sẽ không cùng tứ ca tranh chấp , từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bổn vương cùng tứ ca gây gổ.”
“Vương gia…” Ngưng Nguyệt ngã lên trên người Cẩm Sương, cắn cắn môi, con mắt vốn là thủy linh lúc này càng thêm trong suốt, “vậy vì sao… Vì sao vương gia không hôn môi Ngưng nhi, hơn nữa vì sao lại gọi Ngưng Nguyệt…..là Ngưng nhi… Mà không gọi tên Ngưng Nguyệt…” Nói xong liền gác đầu lên vai Cẩm Sương, thân thể có chút run rẩy.
Trong mắt Cẩm Sương lướt qua một tia tức giận, sau đó càng thêm ôn nhu vuốt ve thân thể Ngưng Nguyệt:“Ngày ấy khi bổn vương xuất cung kiến phủ, mẫu phi bổn vương đã nói, ra cung cũng chính là một nam tử trưởng thành, đương nhiên phải bắt đầu thú thê nạp thiếp…… Mẫu phi nói với bổn vương mặc kệ sau này dù có thêm vài nữ tử, nụ hôn lần đầu tiên của bổn vương cũng phải dành cho vương phi. Mẫu thân mặc dù là quý phi, nhưng không phải nữ nhân phụ hoàng yêu quý nhất, đây cũng là tiếc nuối cả đời của nàng, cho nên mặc dù cảm giác được yêu cầu này có chút khó xử, nhưng vì không muốn làm cho nàng tổn thương nên bổn vương đã đáp ứng. Đến nỗi vì sao không gọi tên ngươi… Phụ hoàng thường ngày vẫn hay gọi chúng ta là Hạ nhi, Sương nhi, gọi ngươi Nguyệt nhi có cảm giác như đang gọi tên thất đệ, bổn vương gọi không được.” Nói xong Cẩm Sương xoay người một cái đem Ngưng Nguyệt áp xuống dưới thân, hôn nhẹ khóe miệng gã, Cẩm Sương mỉm cười lau nước mắt Ngưng Nguyệt:“Bổn vương trả lời như vậy ngươi có hài lòng không?” Tiếp theo lại một cái hôn nhẹ rơi vào khóe miệng Ngưng Nguyệt.
“Vương gia……” Ngưng Nguyệt ngọt ngào nở nụ cười, cũng hôn nhẹ lên khóe miệng Cẩm Sương:“Ngưng Nguyệt hiểu lầm vương gia …”
“Ngươi cư nhiên dám hiểu lầm bổn vương, bổn vương hôm nay nhất định không buông tha cho ngươi.” Cẩm Sương duỗi tay xuống hạ thân gã, một phen cầm trong tay vật ấm nóng mềm mại, Ngưng Nguyệt thở gấp một tiếng cắn lỗ tai hắn;“Vương gia cứ việc trừng phạt…”
Chỉ chốc lát sau, tình cảm mãnh liệt thở dốc cùng kiềm nén không ngừng rên rỉ vang lên, giường gỗ phát ra thanh âm lay động, trên vách tường ẩn hiện hai bóng dáng đang ra sức quấn lấy nhau……
“Nguyệt nhi… Phải nhanh chút bình phục…” Sờ lên cái trán nhỏ cảm giác nhiệt độ cũng có chút hạ xuống, Ti Ngự Thiên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đem Hàn Nguyệt đang ngủ ôm chặt lấy, mấy đêm liền chưa ngủ được một giấc ngon mệt mỏi nhanh chóng khép mắt…..