Du Long Tùy Nguyệt
Chương 3105 : Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu (Bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
Lúc này, bên trong thủy trại của Hà Trạch Văn đã đánh đến loạn xạ.
Võ sĩ Phù Tang dù sao cũng là thế đơn lực cô, mà còn tại địa bàn của Hà Trạch Văn, cuối cùng chỉ phải vừa đánh vừa lui, một đường lui về thuyền, hai bên lúc này mới ngừng chiến.
Hà Trạch Văn ưỡn cái bụng bầu đi ra, chất vấn Đường Bản vì sao bội bạc.
Đường Bản nói rõ ràng là Hà Trạch Văn phái người ám sát hắn trước, còn dám vừa ăn cướp vừa la làng.
Hai bên đều hoài nghi đối phương bụng dạ khó lường, nhưng lại không dám vạch trần rõ ra, xé rách mối quan hệ.
Hà Trạch Văn muốn giữ lại quan hệ với Phù Tang làm đường lui, dù sao ngoại trừ Đường Bản, hắn cũng có chút dính dáng với hoàng thất Phù Tang, hắn phản bội Đại Tống, nếu để Triệu Trinh biết, sớm muộn gì cũng muốn lấy mạng hắn, người Phù Tang chính là chỗ dựa vững chắc.
Mà Đường Bản cũng không dám trở mặt với Hà Trạch Văn, lần này hắn phụng hoàng mệnh đến hợp tác với Hà Trạch Văn, có thể hắn không hài lòng với điều kiện hợp tác, cho nên mới thay đổi? Dù sao Đường Bản hắn cũng không tự làm chủ được nên không dám tùy tiện trở mặt với Hà Trạch Văn, chung quy, tầng quan hệ này với Hà Trạch Văn đã kéo dài hơn mười năm, đánh Đại Tống, phải dựa vào hắn.
Cho nên, hai bên cũng không tranh đấu nữa, Hà Trạch Văn dẫn binh mã lui về quân doanh, Đường Bản cũng dẫn binh về thuyền, đôi bên tỉnh táo lại, cân nhắc kế hoạch tiếp theo.
.
Mà lúc này Hãm Không đảo cũng rất bận rộn.
Lô Phương dẫn chúng huynh đệ đến ụ tàu chuẩn bị thuyền và binh khí, Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh thì đi bố trí thủy quân.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi thám thính tin tức.
Bao Chửng vội vàng viết tấu biểu, Bàng Cát vội vàng ngủ.
Đương nhiên, bận rộn nhất chính là Công Tôn và Triệu Phổ.
Triệu Phổ cũng không phải bận việc của mình, mà là giúp Công Tôn mài mực, Công Tôn thì bày ra rất nhiều giấy viết thư, mô phỏng theo bút tích trên những bức thư qua lại của Hà Trạch Văn và Đường Bản đã trộm được.
Nội dung thư rất đơn giản, phong thư có bút tích của Đường Bản là viết cho hoàng thất Phù Tang, ý đại khái là kế hoạch bại lộ, muốn trước tiên giết chết Hà Trạch Văn vĩnh tuyệt hậu hoạn, đương nhiên, khi đưa bức thư này, nhất định phải bị nhân mã của Hà Trạch Văn chặn đứng.
Mà phong thư khác là Hà Trạch Văn viết cho Bàng Cát, nói chung là, bắt gọn người Phù Tang luôn một lần để đoái công chuộc tội, còn muốn Bàng Cát nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng.
Triệu Phổ đời này đại khái chưa từng kiên trì mài mực cho người khác như vậy, hắn một tay nâng cằm, một tay mài mài khối mực, nhìn chằm chằm Công Tôn.
Công Tôn viết viết vẽ vẽ mô phỏng theo, chữ viết thực sự rất giống, Triệu Phổ không dám lên tiếng, rất sợ ảnh hưởng Công Tôn.
Mọi người bận rộn cả buổi tối, Tiểu Tứ Tử ngủ một giấc đã tỉnh lại, thấy đèn còn sáng, bèn nhổm dậy nhìn.
“Cẩn Nhi, trời còn chưa sáng mà.” Tiêu Lương đắp chăn cho Tiểu Tứ Tử, để bé tiếp tục ngủ.
Tiểu Tứ Tử gối lên tay Tiêu Lương, xốc lên màn giường nhìn ra bên ngoài, hỏi, “Phụ thân bọn họ đang làm gì?”
“Đang bận rộn chuẩn bị.” Tiêu Lương nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử đang dựa vào người mình, cười hì hì trả lời.
“Chuẩn bị chuyện thành thân sao?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ lên.
“Ân… hình như không phải đâu.” Tiêu Lương nói, “Phỏng chừng là chuyện chiến tranh.”
“Lại chiến tranh nha.” Tiểu Tứ Tử chun mũi, “Còn tưởng đã đánh xong rồi chứ, vậy trước mùng hai tháng sau có thể đánh xong không? Nếu như làm lỡ hôn sự thì không được rồi.”
Tiêu Lương cảm thấy thú vị, trở mình một cái đặt Tiểu Tứ Tử nằm lên gối đầu, nghiêng người chống quai hàm hỏi
bé, “Cẩn Nhi, kỳ thực vương gia và tiên sinh cũng coi như đã thành thân rồi, chỉ còn thiếu viên phòng mà thôi, lúc nào cũng được, không nhất định phải là mùng hai tháng sau đâu.”
.
Mọi người bận rộn.
Công Tôn thì không có chuyện gì làm, hết lần này tới lần khác mưu ma chước quỷ đều là y nghĩ ra, chư tướng trong quân Triệu Phổ đều rất thỏa mãn với vị “vương phi” tương lai này, vô cùng kính trọng.
Triệu Phổ mấy ngày nay bận bề quân vụ, không bám lấy Công Tôn theo vào theo ra, Công Tôn cả ngày theo Tiểu Tứ Tử đi dạo quanh Hãm Không đảo, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, buồn chán đến hoảng.
“Phụ thân Cửu Cửu bận rộn thật nha?” Tiểu Tứ Tử lại càng thêm phiền muộn, một ngày không thấy Triệu Phổ thì cứ như một cái đuôi nhỏ kề cận Công Tôn liên tục nhắc tới Cửu Cửu, nói đến nỗi Công Tôn tâm hoảng ý loạn.
.
Ba ngày thoáng cái trôi qua, Công Tôn ở Hãm Không đảo đã buồn chán đến nỗi muốn phát bệnh, Tiểu Tứ Tử kéo y lắc lư, “Muốn Cửu Cửu, Tiểu Tứ Tử nhớ Cửu Cửu.”
Công Tôn bèn ôm bé lên thuyền, đến thủy trại tìm Triệu Phổ.
Triệu Phổ ba ngày nay hầu như không hề chợp mắt, giải quyết xong xuôi tất cả công việc định trở về Hãm Không đảo gặp Công Tôn, nhưng không ngờ Công Tôn lại dẫn Tiểu Tứ Tử tới.
“Cửu Cửu!” Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới, Triệu Phổ ôm lấy bé, Công Tôn tới gần giật mình hỏi, “Mấy hôm nay ngươi không ngủ a, sao lại giống gấu trúc như thế?”
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ, “Đó không phải là do muốn nhanh chóng trở về gặp ngươi sao.” Nói rồi tiến qua hôn nhẹ, “Nhớ chết ta rồi!”
Công Tôn hơi xấu hổ nhưng trong lòng cũng khẽ động, kéo Triệu Phổ vào phòng, cởi áo khoác hắn rồi đẩy lên giường, chỉ tiếc cuối cùng không bổ nhào tới như Triệu Phổ mong muốn mà là cầm một cái chăn phủ lên người hắn, nói, “Ngủ đi!”
Triệu Phổ nằm trên giường tính ngày, mùng hai còn mấy ngày nữa? Chuẩn bị hôn sự không biết có kịp hay không.
Công Tôn ngồi bên giường, đặt Tiểu Tứ Tử lên giường, Tiểu Tứ Tử ngồi ở góc giường chơi đùa với Thạch Đầu, Triệu Phổ vươn tay vòng qua ôm thắt lưng Công Tôn cọ tới cọ lui, Công Tôn cũng không chống cự.
“Thư ngốc, cuối cùng cũng làm xong, có thể nghỉ ngơi vài ngày.” Triệu Phổ lẩm bẩm.
“Ân.” Công Tôn gật đầu, tựa bên cạnh hắn nói, “Kỳ thực, còn có một việc chưa giải quyết.”
“Việc gì?” Triệu Phổ ngước mắt nhìn y.
“Còn nhớ lần trước Từ Thái Phượng nhờ chúng ta tra chuyện loạn táng khanh kia không?” Công Tôn hỏi.
“Nga…” Triệu Phổ cũng nhớ tới, thở dài, “Thiếu chút nữa quên mất chuyện này.”
“Hôm nay rốt cuộc đã diệt trừ khối ung nhọt Hà Trạch Văn này, hẳn là có thể tra vụ án năm đó rồi.” Công Tôn nói, đắp chăn cho Triệu Phổ, “Ngươi nghỉ ngơi vài ngày trước đã, qua mấy ngày nữa chúng ta lại điều tra.”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, chọt chọt Công Tôn, “Cùng ngủ?”
Công Tôn lườm hắn một cái.
Triệu Phổ nhích vào trong giường, ý bảo Công Tôn nếu như mệt mỏi thì ngủ bên cạnh hắn.
Công Tôn kéo chăn trùm kín hắn, bảo hắn đừng nói nữa mau ngủ đi!
.
Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ đại khái đã quá mệt mỏi, bèn thực sự ngủ.
Tiểu Tứ Tử nằm trên giường ôm Thạch Đầu tỉnh lại, phát hiện Công Tôn và Triệu Phổ đều đang ngủ. Bé bò tới bên cạnh Công Tôn, suy nghĩ một chút —— Ngô, không mặc y phục mà ngủ coi như là thành thân sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử “Suỵt” một tiếng với Thạch Đầu bên cạnh đang hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn mình, vươn tay, nhẹ nhàng lén cởi xiêm y của Công Tôn…