Du Long Tùy Nguyệt
Chương 3107 : Vị tri ẩn hoạn (Tai họa ngầm chưa biết)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
Đến bến đò Tùng Giang phủ, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi cùng Triệu Phổ tới chợ. Muốn đến nha môn phải đi ngang qua một khu chợ rất dài, bây giờ là sau giờ ngọ, rất đông người lui tới bán buôn, toàn bộ Tùng Giang phủ vẫn chưa vì phụ tử Hà gia thất thế mà trở nên hỗn loạn, trái lại trên mặt bách tính đều có chút vui vẻ.
“Xem ra phụ tử Hà gia thực sự mất lòng dân.” Công Tôn vừa nói, thì thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng hết nhìn Đông lại nhìn Tây, bèn hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, tìm cái gì đó? Tiểu Lương Tử tập trung luyện công ở sau núi, không theo tới.”
“Không phải.” Tiểu Tứ Tử nói thầm, “Phụ thân, của hồi môn của ngươi làm sao bây giờ?”
“Của hồi môn gì a?” Công Tôn nhéo má bé, “Ngươi còn nói! Mặt mũi phụ thân đều bị ngươi ném hết!”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa khuôn mặt, “Ta cũng ko ngờ ban nãy Bạch Bạch Miêu Miêu lại đứng ngoài cửa nhìn.”
“Tiểu ngốc.” Công Tôn nhéo bé.
“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm một câu, vừa vươn tay giật tóc Công Tôn.
“Ai nha.” Công Tôn bị bé kéo đau, Tiểu Tứ Tử vội ôm Thạch Đầu bổ nhào về phía Triệu Phổ đang đi bên cạnh, Triệu Phổ vươn tay đón lấy, Tiểu Tứ Tử làm mặt quỷ với Công Tôn.
Công Tôn tức giận, tâm nói, giỏi cho ngươi đồ nhãi ranh này, tìm người giúp đỡ à?
Triệu Phổ đương nhiên rất yêu thương Tiểu Tứ Tử, cưng chiều hết mức, ôm lên bế sang một bên, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, có cảm thấy hôm nay Tùng Giang phủ rất đông người?”
“Đúng vậy.” Công Tôn híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang ôm Triệu Phổ hì hì cười với y, như vậy thực sự đáng giận, nói, “Sao lại đông người như vậy, mà đều là người luyện võ.”
“Làm sao thấy được là người luyện võ?” Triệu Phổ cười ghé sát vào hỏi, “Lại không có cầm đao kiếm.”
Công Tôn liếc hắn một cái, nói, “Luyện võ, cánh tay khá thô, eo hông cũng hơi nhỏ, thư sinh thì tương phản, cánh tay gầy, cái mông lớn hơn một chút.”
“Nga?” Triệu Phổ mỉm cười, ngửa ra sau nhìn nhìn vùng eo hông Công Tôn, nhếch môi cười xấu xa.
Công Tôn né né sang một bên, muốn ngăn lại, trừng Triệu Phổ, “Nhìn cái gì.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cũng không hẳn vậy a, ngươi xem ngươi tay gầy chân gầy, cái mông sao… thấy không rõ lắm, cho sờ sờ.”
“Biến.” Công Tôn đạp Triệu Phổ một cước, chọc cho Triệu Phổ cười to, hai người đi trên đường cũng rước lấy không ít ánh mắt của nhiều người.
Công Tôn ho khan một tiếng, rất xấu hổ tiếp tục đi tới phía trước, lườm lườm cảnh cáo Triệu Phổ, không cho hắn tiếp tục náo loạn.
Triệu Phổ cười tủm tỉm đuổi theo, tiếp tục trêu đùa.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, đặt Thạch Đầu trong lòng, vươn tay nhéo nhéo cánh tay mình, lại nhéo nhéo thịt thịt trên cái bụng, còn xoay tay lại sờ sờ mông mình, phát hiện, cánh tay không gầy, thắt lưng và bụng thì liền một chỗ, mà còn đều là thịt thịt, cái mông cũng tròn vo.
Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, quả nhiên vẫn béo.
“Thư ngốc.” Hai người đi tới phía trước, Triệu Phổ đột nhiên thấp giọng gọi Công Tôn một tiếng.
“Phản quân?” Công Tôn giật mình, trong lòng cũng hiểu rõ, thảo nào Triệu Phổ tức giận đến như vậy.
“Đám người đó, muốn bắt chước Trần Kiều binh biến*, ủng hộ vương gia làm hoàng đế.” Giả Ảnh thở dài, “Vương gia không giết bọn họ, chừa cho bọn họ một mạng, đem thả ra, không ngờ bọn họ lại đầu phục Liêu quốc.”
*(Trung Quốc vào năm 960CN, sau khi vua Thế Tôn nhà Hậu Châu (tức Sài Vinh ) băng hà, vua kế vị còn nhỏ, các tướng lĩnh quân đội đã đưa Triệu Khuông Dân lên làm Hoàng đế mở ra triều đại Bắc Tống, lịch sử gọi sự kiện này là Trần Kiều binh biến)
“Thật sao?” Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ hận nhất kẻ phản bội, huống chi lại là huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử.
“Sau đó bọn họ giúp đỡ nhà Liêu giao chiến với Đại Tống, chết không ít, chỉ vài người còn sống…” Tử Ảnh tức giận đạp tường, “Vương gia vẫn không giết bọn họ, đuổi bọn họ đi… Bọn họ vào võ lâm, tập trung một đám người tổ chức một bang phái, dù sao sau này cũng không gặp lại, nhắc tới bọn họ vương gia lại buồn phiền.”
“Các ngươi không nói, thật đúng là không nhìn ra những người đó hóa ra là quân nhân, ta còn tưởng là người võ lâm, bởi vì trông rất cổ quái.” Công Tôn suy nghĩ về dáng dấp của những người đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói, “Đúng rồi, còn nữa, hình như bọn họ không nhận ra Triệu Phổ.”
“Đó là chuyện nhiều năm trước, hơn nữa, chỉ có vài người dẫn đầu là nhận thức vương gia, những người khác phỏng chừng là sau đó mới gia nhập vào môn phái bọn họ.”
“Môn phái nào a?” Công Tôn thắc mắc.
“Phi Hạc Sơn Trang.” Giả Ảnh nói, “Môn phái hạ tam môn.” Công Tôn gật đầu, ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ thấy Triệu Phổ ngồi trên ghế đá, Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn, đang nói mấy chuyện vụn vặt thường ngày với Triệu Phổ, Thạch Đầu tựa trên đùi Tiểu Tứ Tử liếm lông mao.
Công Tôn đi tới, thần tình của Triệu Phổ đã khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì, nói nói cười cười với Tiểu Tứ Tử.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử gọi Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Triệu Phổ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh đi theo phía sau y thì lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người.
Hai người rời đi, Triệu Phổ muốn bọn họ đi theo dõi đám người kia, đừng để mang tới chuyện gì phiền toái.
Chờ người đi, Triệu Phổ nói với Công Tôn, “Bạch Ngọc Đường vừa để lại phong thư, bảo chúng ta khi nào tới giờ cơm tối thì đến Long Lâu Các ở Tùng Giang phủ, bọn họ ăn ở nơi đó.”
“Nga.” Công Tôn gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Triệu Phổ.
Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, chỉ thấy Công Tôn mỉm cười một cái.
Triệu Phổ lắc đầu, vươn tay nhéo cằm y, “Thư ngốc, đừng mê hoặc ta mà.”
Công Tôn hất tay hắn ra, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nhớ kỹ, làm được tới trình độ này mới là lưu manh.”
Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, hắc hắc cười ngốc nghếch.
Triệu Phổ và Công Tôn tuy rằng cười rất nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đều có chút lo lắng, những người đó đột nhiên tới Tùng Giang phủ, đến tột cùng muốn làm cái gì?