Du Long Tùy Nguyệt
Chương 3111 : Nhất cá cá đô trang tử (Mỗi người đều giả chết)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
Trầm Hữu Tường và thiếu niên kia đều hít vào khói đặc, thiếu niên tựa hồ được Trầm Hữu Tường bảo hộ, không bị thương quá nặng. Trên cánh tay Trầm Hữu Tường bị bỏng một mảng, dù sao ông niên kỷ cũng hơi lớn, sau khi hít phải khói thì hôn mê bất tỉnh.
Công Tôn sơ cứu cho ông, các thôn dân dập tắt đám cháy.
Triệu Phổ ngồi xổm xuống hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, sao lại thế này? Có thể cứu sống không?”
Công Tôn gật đầu, “Không sao đâu.”
.
Sau một lát, thiếu niên kia tỉnh lại, theo các thôn dân nói, thiếu niên đó gọi là Hỉ Nhi, là lão gia tử tìm về nửa năm trước, rất nghe lời, cùng lão đầu nương tựa lẫn nhau mà sống.
“Tại sao lại phát hỏa?” Triệu Phổ hỏi hắn.
“Không biết, đột nhiên lại bùng lên, cửa còn bị khóa trái chúng ta không ra được.” Hỉ Nhi lắc đầu, khóc ròng nói, “Gia gia sẽ không sao chứ a?”
“Không sao.” Công Tôn vỗ vỗ hắn ý bảo hắn yên tâm, vừa gọi các thôn dân nâng lão đầu đến một nông trại gần đó, uy chút nước trà.
.
Lại một lát sau, lão đầu tỉnh lại, thở dài một hơi.
“Gia gia.” Thiếu niên tiến đến, thấy lão đầu không sao, nhịn không được mà cười.
“Hỉ Nhi a?” Lão đầu mở mắt, nhìn thiếu nhiên hỏi, “Chúng ta đây là đang ở âm tào địa phủ sao?”
Hỉ Nhi cười lắc đầu, “Gia gia, có cao nhân đã cứu mạng chúng ta đó!”
Lão đầu nghe nói như thế, đầu tiên là ngẩn người, sau đó, ngoài dự liệu của mọi người, ông vừa khóc vừa cười mà lầm bầm mở miệng nói, “Nghiệp chướng a… tất cả đã chết, vì sao kẻ tội ác tày trời như ta lại không chết được a!”
Tất cả mọi người đều thấy lạ, Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trong đó có chút kỳ quặc.
Triệu Phổ nhân cơ hội nói với Công Tôn, “Lão nhân này khẳng định biết vài chuyện, dẫn về để Bao đại nhân hỏi một chút, lưu ở chỗ này sớm muộn gì cũng bị người lấy mạng!”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ định bảo bọn Giả Ảnh chuẩn bị một chiếc xe ngựa đã thấy Công Tôn khoát khoát tay, nói, “Ai, ta có một biện pháp.”
Triệu Phổ khoanh tay nhìn y, “Hôm nay chỉ có một mình ta với ngươi, ngươi lại muốn thừa nước đục thả câu a?”
Công Tôn đạp hắn một cước, “Nói bậy bạ gì đó, chúng ta ngoài sáng người khác trong tối a, không đến chỗ bóng râm một chút dễ bị người tính toán! Ngươi nói có đúng không?”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nghĩ cũng phải, bèn hỏi, “Vậy làm thế nào đến chỗ bóng râm đây?”
Công Tôn tiến đến, thấp giọng nói vài câu bên tai Triệu Phổ, Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Thư ngốc, chiêu độc như vậy cũng chỉ ngươi có thể nghĩ ra được.”
Công Tôn cười tủm tỉm gật đầu, “Ân? Ngươi nghĩ đi? Thế nào?”
Triệu Phổ cười, “Ngươi nghĩ ra đương nhiên là ý hay, vậy còn cần phải hỏi sao?”
.
Không bao lâu sau, chợt nghe được trong nhà truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa của các thôn dân.
Những thôn dân này vô luận lớn nhỏ đều nghẹn ngào khóc nức nở, trong miệng hô Trầm đại phu… Thật giống như Trầm lão đầu đã chết.
Sau đó, Triệu Phổ và Công Tôn vội vã dẫn theo Hỉ Nhi khóc đến thương tâm cùng nhau trở về, phía sau Giả Ảnh Tử Ảnh và vài thôn dân cùng nhau nâng một chiếc quan tài, đi về, các thôn dân một mực ở phía sau khóc.
Trên thực tế, là Công Tôn đề nghị để Trầm Hữu Tường giả chết, như vậy có thể tránh được một kiếp, nếu không những kẻ truy sát sẽ không bỏ qua cho ông.
“Ngươi nói cái gì?” Lão gia tử càng nhảy dựng, “Tiểu Bảo làm sao vậy?”
“Cha!” Người nọ phỏng chừng là nhi tử của Hồng Vạn Phúc, “Tiểu Bảo vừa được tam tỷ bế đi bộ trong sân… Bị người đoạt đi, người nọ chạy về phía tây, nói mặc kệ ngươi chết hay không, bảo ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu chợt lóe vô ảnh.
Hồng lão gia tử từ trong quan tài chui ra, mắng, “Lũ người táng tận lương tâm không nhân tính a! Năm đó tại sao ta lại cùng kẻ như vậy kết giao bằng hữu chứ a!”
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người làm ầm ĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bé ôm Thạch Đầu nhìn trái nhìn phải một chút, tiến tới nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch.”
“Ân?” Bạch Ngọc Đường nhìn bé.
“Vừa nãy khi tới đây, thấy một người.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói.
Bạch Ngọc Đường bật cười, ngoài đường đều là người, Tiểu Tứ Tử thấy ai?
“Người kia, ngày đó đã theo dõi phụ thân và Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử nói, “Vừa nãy hắn vụt qua, ngay ngoài cửa nhà.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có thật không?”
“Ngô!” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, “Người kia cực bổn bổn, ngày đó theo dõi, cũng bị ta phát hiện, Cửu Cửu bảo đừng để ý đến hắn, Cửu Cửu rất ghét bọn họ.”
Bạch Ngọc Đường âm thầm giật mình, hỏi, “Nói như vậy, hắn vừa nãy cũng không phải theo dõi chúng ta, mà là đảo quanh cửa nhà họ Hồng?”
“Ân ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Đang nói, chợt nghe trong viện “bịch” một tiếng, Triển Chiêu đứng trên đỉnh tường viện, một tay xách một trung niên nam tử mặc hắc y ném vào trong viện, người nọ ai ai kêu ầm lên.
Triển Chiêu phi thân xuống tường, trong tay ôm một tiểu oa nhi niên kỳ xấp xỉ Tiểu Tứ Tử.
“Tiểu Bảo!” Hồng lão gia tử nước mắt đều chảy xuống, tiến lên ôm chầm lầy tôn tử ngây ngô, “Muốn mạng của ta rồi a!”
Triển Chiêu đi trở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn người trung niên bị Triển Chiêu điểm huyệt đạo giữa sân, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, người mà ngươi nhìn thấy có phải hắn hay không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không phải nga, tuổi trẻ hơn rất nhiều.”
“Triển đại nhân!” Lúc này, Hồng Vạn Phúc đã đi tới, “Ta cùng các ngươi đi gặp Bao đại nhân, dám động tới tôn tử của ta, ta liều mạng với đám hỗn đản đó!”
Triển Chiêu gật đầu, “Bên ngoài Tùng Giang phủ có đại quân đóng quân, nếu ngươi lo lắng cho an toàn của thê nhi, có thể đưa đến Tùng Giang phủ!”
Lão đầu liên tục đáp ứng, theo bọn Triển Chiêu cùng nhau đi tới nha môn Tùng Giang phủ.
…
Công Tôn và Triệu Phổ mang quan tài về tới Tùng Giang phủ, đụng phải bọn Triển Chiêu đang trở về.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu chạy tới.
Công Tôn tuy rằng cũng không lo lắng Tiểu Tứ Tử theo bọn Triển Chiêu sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng không có bé bên cạnh, vẫn thấp tha thấp thỏm, thấy đã trở về, vội vàng chạy tới đón lấy, ôm chầm, “Nhớ phụ thân không?”
“Dạ!” Tiểu Tứ Tử cố sức hôn chụt một cái lên mặt Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, thấy được quan tài thì cau mày, “Chết rồi?”
Triệu Phổ cười, “Giả thôi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ, “Năm nay sao có nhiều người giả chết như vậy?”