Du Long Tùy Nguyệt

Chương 112 : Nam nhi đương tự cường…

Ngày đăng: 14:00 18/04/20


Nước đen kia bị rỉ từ cái khe dưới đáy thùng, nhỏ giọt thành một bãi nước trên mặt đất. Triệu Phổ đã sinh hoạt khá lâu trong quân đội, rất quen thuộc với loại chất lỏng có màu này, đó là máu loãng bị biến đen.



Triệu Phổ nhíu mày, máu loãng thông thường phải khô mới bị đổi màu, máu đen mà còn có thể chảy, phỏng chừng là trúng độc. Đương nhiên, cũng có thể đây là thứ gì đó chứ không phải máu. Có điều, nếu như bị mất một lượng máu nhiều như thế này, người trong thùng kia xem ra lành ít dữ nhiều rồi.



Lúc này, Giả Ảnh đang cầm một cái thực hạp tiến đến, bên trong bày đầy thịt hoẵng cắt lát, rắc một ít muối hột cùng gia vị, bóng nhẫy thơm lừng. Đầy cả một hạp, còn có một con chim trĩ quay đặt chính giữa, vàng óng ả, dường như còn được quết chút mật ong.



Giả Ảnh tựa hồ sợ mấy người ăn không đủ, lại đi ra ngoài, bê nguyên một cái chân hoẵng đưa cho Triệu Phổ. Triệu Phổ giật giật khóe miệng, bị xem là thùng cơm rồi.



Giả Ảnh thấy Triệu Phổ cầm chân hoẵng, có chút muốn cười, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi Giả Ảnh, “Ảnh Ảnh, vậy còn các ngươi thì sao?”



Tiểu Tứ Tử nhớ rõ Giả Ảnh là ảnh vệ thứ tư bé gặp được, lần trước là một người mặc áo tím, rất thanh tú, một người khác mặc áo xanh, khá điềm đạm. Còn có một người mặc áo đỏ, thích cười. Người này thì mặc màu nâu, có vẻ rất ôn hòa.



Giả Ảnh vươn tay nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Bên ngoài còn có hai con hoẵng mà, cũng đủ ăn.”



Đang khi nói, Công Tôn đột nhiên vươn tay, thoạt nhìn như muốn đẩy bàn tay đang nhéo mặt Tiểu Tứ Tử ra, nhưng là lén lút, đẩy thứ gì đó vào trong tay Giả Ảnh.



Giả Ảnh cầm lấy, sờ vào thì thấy hình như là một gói thuốc bột, có chút khó hiểu nhìn Công Tôn, Công Tôn liếc qua đám tiêu sư đang ngồi gặm màn thầu phía sau, nháy mắt mấy cái với hắn.



Các ảnh vệ của Triệu Phổ đều là những người cực kỳ cơ trí giỏi giang, Giả Ảnh là người lớn nhất trong đám ảnh vệ, cũng là người khôn khéo nhất, tự nhiên ngầm hiểu, thản nhiên nhận thuốc bột, đi ra.



Tiểu Tứ Tử cầm lấy một miếng thịt hoẵng nướng đút vào trong miệng, “Oa, phụ thân ăn ngon nga!”



Công Tôn cũng vươn tay cầm một miếng thưởng thức, gật đầu, “Ừm, thịt thú rừng trong núi này thật là thơm!”



“Tiểu Tứ Tử, ăn đùi gà.” Triệu Phổ giúp Tiểu Tứ Tử xé đùi gà, đưa đến bên miệng, Tiểu Tứ Tử sung sướng cắn một cái, rồi đút vào miệng Công Tôn, “Phụ thân thật mềm nha.”



Triệu Phổ ở một bên gặm cánh gà, nhìn Công Tôn đang ăn thức ăn Tiểu Tứ Tử đưa tới, thầm nhủ: Tiểu Tứ Tử ngươi nói rất đúng, phụ thân ngươi thật mềm.



Ba người này ăn đến miệng đầy mùi thịt, mà bên ngoài không biết Giả Ảnh làm thế nào, từng làn hương thơm phức bay vào trong miếu, thơm nức mũi.



Lại nhìn mấy tiêu sư nọ, đều đang ăn bánh màn thầu trắng không chút mùi vị, có vài người tuổi còn trẻ, thèm ăn đến nỗi nước bọt ứa ra muốn chảy ròng ròng.



Giả Ảnh từ phía sau đi vào, hỏi Triệu Phổ, “Thiếu gia, còn một con hoẵng này, ngài có ăn nữa không?”



Triệu Phổ xua tay, “Ăn không nổi nữa.”



“Tiểu Tứ Tử?” Giả Ảnh đi tới, Tiểu Tứ Tử đang xoa bụng, ăn thật no.



Giả Ảnh nhún nhún vai, đi tới xe ngựa cầm một vò rượu đến, rót rượu cho Triệu Phổ bọn họ, Công Tôn ngẩng đầu, nhìn các tiêu sư kia một chút, hỏi, “Các vị đại ca.”



Đám tiêu sư quay đầu lại nhìn, thấy người nói là một thư mi thanh mục tú, bên cạnh còn mang theo một tiểu hài nhi khả ái như một búp bê làm bằng ngọc.



Lưu tổng tiêu đầu nọ cười hỏi, “Tiên sinh có chuyện gì?”



“Các huynh đệ của chúng ta bắt được nhiều thú rừng, nướng thịt ăn không hết, ta thấy các vị đại ca chỉ ăn lương khô, nếu như không chê đồ thừa, hãy lấy một con hoẵng nướng mà ăn đi?”



“Ách…” Lưu tiêu đầu kia tựa hồ có chút khó xử, còn vài tiêu sư trẻ tuổi bên cạnh đã sớm thèm đến nhỏ dãi rồi, đều hướng ánh mắt mong đợi mà nhìn hắn.
Đồng thời, bên ngoài đã có thể nghe được tiếng vó ngựa vang lên.



Đúng lúc này, Công Tôn quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đồng thời đã nhảy xuống xe ngựa đi ra ngoài cửa.



“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn sửng sốt, con thỏ nhỏ chạy ở phía trước, đã ra đến bậc thềm, Tiểu Tứ Tử thì đang đuổi theo phía sau, bé quay đầu lại nói với Công Tôn, “Phụ thân, thỏ con chạy trốn.”



“Tiểu Tứ Tử, đừng lo cho nó, mau trở lại.” Công Tôn vội vã gọi Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử rất nghe lời dừng lại, nhưng lại có chút khó hiểu, xoay mặt nhìn ra bên ngoài, dưới chân núi có rất nhiều người cưỡi ngựa xông lên, các con ngựa của cấm quân đều cao to diện mạo dữ tợn, con thỏ nhỏ vừa chạy đến cửa miếu, đã bị kỵ binh làm cho sợ hãi, ngồi yên trước cửa không dám động đậy.



Tiểu Tứ Tử có chút do dự, bé chỉ cần bước ra một bước là có thể ôm thỏ con về rồi. Suy nghĩ một chút, bé liền sải chân bước ra thềm cửa, đi ôm thỏ.



“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn vội vàng chống quải trượng chạy ra, Triệu Phổ bên cạnh đã xông ra ngoài trước y, mắt thấy Tiểu Tứ Tử đã ôm lấy con thỏ, mã đội cũng chạy đến trước mặt, Triệu Phổ phi thân đến vươn tay ôm ngang Tiểu Tứ Tử, chợt nghe trong mã đội có một người hô lên, “Bắn cung! Một người cũng không tha!”



Triệu Phổ nghe xong nhíu mày, đồng thời trước mắt thoáng hiện một trận u quang, hơn mười mũi tên bay đến trước mặt, hắn xoay người lui trở vào trong miếu. Lúc này, Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh trên nóc miếu cũng tiến vào theo, rút đao ngăn lại những mũi tên đang bay đến, giơ tay đóng cửa miếu lại.



Triệu Phổ trở lại bên người Công Tôn, đem Tiểu Tứ Tử đặt trên mặt đất, Công Tôn sờ mặt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, tại sao lại không nghe lời hả?”



“Thế nhưng thỏ con thật đáng thương.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Chúng ta là bằng hữu mà.”



“Ừ, là bằng hữu thì nên có tình nghĩa.” Triệu Phổ gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Đừng xem Tiểu Tứ Tử ngốc ngốc, thật ra rất có khí phách, như vậy cũng dám chạy ra cứu con thỏ.”



Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ hồng, tuy Triệu Phổ nói bé ngốc ngốc, thế nhưng, lần đầu tiên bé được người ta khích lệ là có khí phách… Mà có khí phách nghĩa là sao vậy ta?



“Huynh đệ, đi mau!” Tiêu đầu kia hối thúc Triệu Phổ bọn họ, “Đây không phải là đùa giỡn.”



“Muộn rồi, miếu đã bị bao vậy.” Triệu Phổ vô tư nói.



Quả nhiên, bên ngoài truyền đền tiếng ngựa hí, lập tức, có người ở ngoài cao giọng hô, “Người trong miếu nghe đây, giao ra Hình Hoài Châu, bằng không giết không luận tội*.”



*(đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì không bị quy vào tội giết người)



“Hình Hoài Châu?” Triệu Phổ sửng sốt, đảo mắt nhìn tiêu đầu nọ, nắm áo hắn, “Người trong thùng chính là Hình Hoài Châu?”



“Ách.” Lưu tổng tiêu đầu bị Triệu Phổ dọa, gật đầu, “Tuy triều đình định tội Hình Hoài Châu thông gian với ngoại quốc, nhưng chúng ta không tin, Hình tướng quân suốt đời nhân nghĩa, sẽ không làm loại chuyện này.”



“Cái gì?” Giả Ảnh cũng sửng sốt, “Hình Hoài Châu thông đồng với ngoại quốc?”



“Quan phủ đã hạ lệnh truy nã hắn rồi.” Lưu tiêu đầu nói, “Lúc trước được một vị nghĩa sĩ cứu, nhưng hắn bị trọng thương, vị nghĩa sĩ kia đưa hắn đến nhờ thần y cứu trị, chữa xong, bảo chúng ta đưa đi Khai Phong giao đến tận tay Bao đại nhân, nói Hình Hoài Châu bị oan, mong Bao đại nhân có thể giúp hắn rửa sạch oan tình này.”



“Hình Hoài Châu… Không phải là Đại tướng quân trấn thủ vùng Nam Cương sao?” Công Tôn khó hiểu hỏi, “Vì sao đột nhiên nói hắn thông đồng với ngoại quốc?”



“Đó là nói láo.” Vẻ mặt Triệu Phổ từ lâu đã trở nên tức giận, “Hình Hoài Châu căn bản không phải loại người như vậy.” Nói xong, nói với Giả Ảnh, “Mở rộng cửa!”



“Dạ.” Giả Ảnh đi tới mở cửa miếu hoang.