Du Long Tùy Nguyệt

Chương 4132 : Viễn phó hôn yến, Công Tôn ngận bạo táo… (Đi xa dự tiệc cưới, Công Tôn rất táo bạo…)

Ngày đăng: 14:02 18/04/20


Ba ngày sau, trong quân doanh của Triệu Phổ là một mảnh bận rộn.



Triệu Phổ dựa theo kế hoạch lúc trước, an trí đại quân tại trung lộ, vốn là… tương kế tựu kế cũng phải hợp lẽ thường, nếu như Triệu Phổ thực sự ngu ngốc đến độ nghe mấy lão đầu kia tùy tiện nói mấy câu đã đem đại quân bày tại vị trí bậy bạ, vậy mới khiến người ta nghi ngờ.



Chỉ là Triệu Phổ còn chuẩn bị vài việc khác, an bài nhiệm vụ bí mật cho nhóm Hạ Nhất hàng, ngoại trừ bốn người phó tướng này thì không ai biết.



Công Tôn bên kia cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chớp mắt… ‘ngày lành’ đã tới.



Triệu Phổ, Công Tôn còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, các ảnh vệ, mười người cùng nhau tiến vào Hưng Khánh, đi uống hỉ tửu của Lý Nguyên Hạo.



Lần này Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tử Ảnh Giả Ảnh cùng nhau công khai đi vào. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn đầu bốn ảnh vệ khác, âm thầm lẻn vào, tìm đầu mối của Bát vương gia.



Sáng sớm hôm nay, mọi người chuẩn bị hoàn tất, Công Tôn lên ngựa với Triệu Phổ, cùng Tiểu Tứ Tử lưu luyến không rời nói lời từ biệt, đáp ứng sẽ rất nhanh trở lại, rồi theo Triệu Phổ đi.



Tiểu Tứ Tử mấy ngày nay sẽ về Bàng Cát và các ảnh vệ chiếu cố, vẫy bàn tay bé bỏng cho đến khi Công Tôn bọn đi khuất không còn thấy bóng, Tiểu Tứ Tử mới bắt đầu ủy khuất dẩu mỏ cúi đầu rầu rĩ không vui.



Bàng Cát nhìn thấy, cười chọc bé, “Tiểu Tứ Tử, không sao đâu, ngươi chờ phụ thân ngươi trở về mang đồ chơi cho ngươi nha.”



“Ngô.” Tiểu Tứ Tử ghé vào trên vai Bàng Cát vẫn rầu rĩ không vui, Bàng Cát thì lại sung sướng, ai nha, hảo ngoan hảo khả ái nha… Mấy ngày nay hảo hảo dụ dỗ nó, tốt nhất có thể nhận lão làm kiền gia gia (ông nội nuôi) hay gì đó… Mỹ mãn a!



Vì vậy, Bàng Cát bắt đầu sủng ái đại kế của lão, nhí nhảnh liên tục vỗ mông ngựa Tiểu Tứ Tử, yêu thương vô vàn a.



.



Buông chuyện người trong quân doanh lo lắng chờ tin không đề cập tới, lại nói về hành trình đến Hưng Khánh của nhóm Triệu Phổ.



Công Tôn và Triệu Phổ cưỡi một con ngựa, ngựa đi được canh giờ thứ nhất, hai người còn nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ, rất thích ý.



Tử Ảnh và Giả Ảnh cách khá xa, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ đã sớm âm thầm lẻn vào Hưng Khánh phủ. Đã không có Tiểu Tứ Tử luôn bám dính lấy Công Tôn không buông, Triệu Phổ có thể biết được cái gì là thế giới chỉ có hai người rồi —— Hạnh phúc vô cùng a!



Chỉ là tới canh giờ thứ hai, Công Tôn bắt đầu lo lắng, “Ngươi nói, Tiểu Tứ Tử có ăn cơm trưa không?”



Triệu Phổ nhìn sắc trời một chút, “Còn chưa tới giờ cơm trưa mà.”



“Ai nha, nó có theo Thạch Đầu chạy loạn rồi ngã sấp xuống không?”



“Không thể nào… Có các ảnh vệ trông chừng mà, còn có lão Bàng cùng nó, yên tâm.”



“Nguy rồi!” Công Tôn đột nhiên cả kinh, Triệu Phổ cũng bị y làm cho kinh ngạc nhảy dựng, “Gì vậy…”



“Ngươi nói, Tiểu Tứ Tử có thể nào chọc tới Bàng Cát, bị đánh đòn? Sau đó không cho ăn, buổi tối cô đơn trốn trong chăn khóc nhè nhớ ta?”







Triệu Phổ trầm mặc một lúc lâu, nói, “Thư ngốc, ta nghĩ tình huống phỏng chừng là Bàng Cát chọc tới Tiểu Tứ Tử rồi lắp bắp cầu xin tha thứ, sau đó liều mạng đút thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, buổi tối Tiểu Tứ Tử ngoạn vui đến nỗi quên mất có người cha là ngươi.”








“Vương gia.” Hắc Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, “Đã tản ra đi tìm rồi.”



Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cẩn thận một chút!”



“Dạ!” Hắc Ảnh gật đầu, lóe lên biến mất.



Triệu Phổ nhìn xung quanh bốn phía, nhịn không được mà nhíu mày, Lý Nguyên Hạo ngay cả một phục binh (quân mai phục nấp trong góc) đều không an bài, cũng không sai người giám thị mình, có thể thấy được hắn không sợ mình đi lại lung tung… Nói cách khác, hắn thật sự rất tự tin đối với việc giam giữ Bát vương.



Triệu Phổ nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút phiền táo, quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn so với mình càng phiền táo, tựa hồ nhìn cái chén cái ghế dựa cái ghế dài cũng thuận mắt như nhau.



Triệu Phổ đi tới, “Chuyện gì vậy thư ngốc?”



Công Tôn thở dài, “Không hiểu được, ta tâm thần không yên… Ta cách xa Tiểu Tứ Tử đã hai canh giờ rồi… Ngươi đoán nó có bởi vì nhớ ta mà khóc nhè hay không a?”



“Ách…” Triệu Phổ dở khóc dở cười, Công Tôn lại nữa rồi…



.



Mà lúc này, trong quân doanh Tống quân, đại trướng của Bàng Cát.



Tiểu Tứ Tử vừa mới ngâm chân, thư thư phục phục đắp một tấm thảm nhỏ bằng da cừu, gối lên cái bụng của Thạch Đầu ngủ trưa, buổi trưa ăn ngon ăn no nga, lập tức buồn ngủ mà ngủ.



Bàng Cát ngồi bên cạnh, cầm trên tay một cây quạt cẩn cẩn dực dực giúp bé đuổi đi tất cả côn trùng nh



ỏ dám cả gan tới gần Tiểu Tứ Tử.



Cửa, các ảnh vệ lưu lại đều mục trừng khẩu ngốc mà nhìn.



Phi Ảnh hỏi Đại Ảnh bên cạnh, “Bàng thái sư này là thật à?”



Đại Ảnh níu trướng bồng lắc đầu, “Không biết a… Thật hiền lành nga!”







Triệu Phổ và Công Tôn qua loa dùng xong cơm trưa, đợi kết quả thăm dò của ảnh vệ và Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, nhưng mọi người chậm trễ cũng không đến hồi báo, hai người trong lòng hiểu rõ, có thể thấy được hy vọng mong manh.



Chính lúc này, Tử Ảnh đột nhiên chạy đến, nói, “Vương gia, có người tới, nói muốn hẹn ngươi đơn độc trò chuyện.”



Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Ai a?”



“Hưng Bình công chúa.”







Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Đây không phải tức phụ tương lai của Lý Nguyên Hạo sao? Tại sao lại tới tìm mình?