Du Long Tùy Nguyệt

Chương 4137 : Hôn yến đại loạn, doanh cứu Bát vương (Tiệc cưới đại loạn, giải cứu Bát vương)

Ngày đăng: 14:02 18/04/20


Hạ Nhất Hàng tới trước cổng doanh, hắn gần đây đang chuẩn bị chuyện phân phối binh sĩ mà Triệu Phổ an bài, hỏi Bàng Cát, “Thái sư có chuyện gì?”



Bàng Cát giơ tay chỉ chỉ phía xa, nói, “Nhìn nơi đó.”



Hạ Nhất Hàng cũng ngồi xổm xuống, tới tầm ngang đầu Tiểu Tứ Tử, tựa hồ không phát hiện, Tiểu Tứ Tử giơ đôi tay nhỏ bé nắm hai cái tai hắn, nhích sang bên cạnh một chút, điều chỉnh góc độ…



“Ách…” Hạ Nhất Hàng cũng thấy, cũng ngây ngẩn cả người, nói, “Đó là cái gì…”



“Ngày hôm qua thì có nga.” Tiểu Tứ Tử nói.



Hạ Nhất Hàng nghĩ nghĩ, bảo người gọi Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh.



Trâu Lương đối với huyền học (siêu hình) chi loại những thứ hi kỳ (hiếm lạ) cổ quái từ trước đến nay có nghiên cứu, Âu Dương Thiếu Chinh thì lại là địa lý thông. Hai người tới cửa nhìn ra xa xa, Âu Dương Thiếu Chinh liền nhướng mi, “Ai nha, sao có thể như vậy?”



“Yêu pháp.” Trâu Lương lạnh lùng nói.



“Nga?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn hắn, “Yêu pháp a?!”



Bàng Cát ho khan một tiếng, hỏi, “Trâu tướng quân, có căn cứ?”



Trâu [zōu] Lương nhún nhún vai, một lúc lâu mới nói, “Đoán.”







Trầm mặc một lát, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vỗ đôi tay bé bỏng nói, “Chúc Chúc [yù] hảo thú vị.”



Trâu Lương nhìn bé một lúc, hơi cong khóe miệng.



Mọi người kinh thán —— Cười kìa! Trâu Lương cư nhiên cười kìa!



Long Kiều Quảng cũng theo tới, vừa vặn thấy một màn này, vội giơ chân hô, “Sử quan đâu? Mau mau ghi lại, thiên cổ kỳ quan! Phải nhớ nhập Đại Tống quốc sử truyền lưu muôn đời a… Ai nha.” Chưa nói xong, lại bị Trâu Lương đạp một cước.



(Nghi hai anh này quá = =+)



Hạ Nhất Hàng tìm vài quân giáo có khả năng, mệnh lệnh bọn họ đến khu vực kia kiểm tra một chút, tăng nhân số phái nhân thủ trông coi gia tăng thủ vệ, mà Âu Dương Thiếu Chinh thì lại đái lĩnh các huynh đệ ở tiên phong doanh của mình, chạy tới Hưng Khánh phủ tiếp ứng Triệu Phổ.



Buông chuyện trong quân doanh mọi người nhón chân trông mong chờ đợi không đề cập tới, Triệu Phổ bên kia càng căng thẳng.



.



Sáng sớm, Công Tôn đã bị Triệu Phổ gọi tỉnh, lót nhuyễn giáp bên trong lý y của y, nhuyễn giáp bắt đầu từ cổ bọc kín tới bàn chân, che kín a.



“Nóng quá.” Công Tôn có chút khó chịu.



“Ai, chỉ nóng một hồi, trở về đại doanh thì xong rồi, cẩn thận đừng để tên bắn lén làm bị thương.” Triệu Phổ không cho y cởi ra.



Công Tôn chun mũi, thấy Tử Ảnh cầm trên tay một thiết dũng (thùng sắt), hỏi, “Đây là cái gì nha?”



“Thiết dũng a.” Triệu Phổ nói, cầm qua đội lên đầu Công Tôn, “Một lát khi chúng ta đi, ngươi lấy cái này đội lên đầu, như vậy ta sẽ an tâm.”



Công Tôn chợt nghe trong thiết dũng có tiếng ong ong vang lên bên tai, vội lấy ra, “Dùng thứ khoa trương như vậy sao?”



“Tuyệt đối dùng được!” Triệu Phổ nghiêm túc nói, “Đúng rồi, sau lưng còn phải đeo cái này!” Nói rồi lấy ra một tấm chắn to, giống như một cái mai rùa, bên trong có hai sợi dây lưng.


Mệt cho hắn có võ công, vội né tránh, cũng không biết là hắn mạng lớn hay là không may, hoặc là Hôi Ảnh hơi khẩn trương nên run tay. Nói chung, tránh được yếu hại, nhưng cũng phải chịu khổ.



Một mai ám tiễn phóng trúng pháp quan (cái mũ hoặc vương miện đội trên đầu của vua quan này xưa)… Pháp quan bị ném rơi, mang theo một mảnh da đầu, hầu như sượt qua lấy đi hơn phân nửa tóc. Mà một mai khác bắn trúng cái tai, trực tiếp xé rách nửa vành tai, một quả cuối cùng bắn trúng xương quai xanh, đâm vào ba tấc xương (10 tấc = 1 mét). Xương quai xanh nơi này là phiền toái nhất, nó không lấy mạng nhưng rất đau a.



Chợt nghe được Lý Nguyên Hạo “Ngao” một tiếng rồi lập tức bất tỉnh, vì vậy, trong đại điện càng hỗn loạn.



Hôi Ảnh còn muốn phóng đã không kịp nữa, thị vệ Tây Hạ vây quanh Lý Nguyên Hạo, các ảnh vệ khác túm lấy hắn, vội vàng chạy.



Mà lúc này, đường phố Tây hạ cũng loạn nháo nhào, binh mã phụ trách vây bắt Triệu Phổ có thì có, nhưng Triệu Phổ một tay cầm Tân Đình Hậu, cưỡi Hắc Kiêu đã sớm tại cửa cung chờ hắn, trùng sát(vừa chạy vừa chém xông ra), tình cảnh khiến mọi người chấn động, khí thế của Tu La không phải người bình thường có thể đối phó, càng dọa người chính là… Sau lưng Triệu Phổ là cái gì a? Áo giáp mũ sắt còn có một cái mai rùa… Rùa sắt sao?!



Quân Tây Hạ như rắn mất đầu, Tề Lương vốn muốn tới chủ trì đại cục bắt Triệu Phổ, nhưng Lý Nguyên Hạo trọng thương, hắn làm gì còn có tâm tư a, bởi vậy vừa bị trùng sát, toàn quân lập tức tan tác.



Triệu Phổ thế như chẻ tre, chạy ra khỏi cửa thành Hưng Khánh phủ, phía trước cách đó không xa là mã đội của bọn Triển Chiêu, thân ảnh trắng tinh của Bạch Ngọc Đường đứng trên đỉnh xe xa xa đặc biệt rõ ràng, ngoắc Triệu Phổ bọn họ, Triệu Phổ vừa nhìn thì biết Bát vương gia được cứu về rồi, vui mừng khôn xiết, Hắc Kiêu cũng băng băng chạy về phía trước.



Mấy vạn binh mã Tây Hạ ồ ạt đuổi theo ra cửa thành, bắn tên, bất đắc dĩ một thân trang phục con rùa của Công Tôn quá hữu hiệu, căn bản bắn không trúng thì không nói, dù có bắn trúng cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa trên đầu còn có một thiết dũng.



Cùng lúc đó, thì thấy phía trước đông nghịt một đại đoàn nhân mã ùn ùn kéo đến…



Có vài Tây Hạ binh tinh mắt, liếc một cái liền minh bạch, hô to, “Khó lường rồi, là Xích Kỳ Lân, tiên phong doanh của Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh a!”



Binh mã Tây Hạ đã sớm bị Triệu gia quân của Triệu Phổ làm cho kinh sợ, xoay người bỏ chạy… Người ở phía sau không biết, còn đang chạy đến phía trước, người phía trước lại chạy ra sau, giẫm đạp lẫn nhau tử thương vô số.



Lý Nguyên Hạo lần này nguyên bản sắp đặt kế hoạch chu đáo, nhưng bất đắc dĩ Triệu Phổ bọn họ ngoại trừ thế lực mạnh và chuẩn bị sung túc còn có vận khí! Lý Nguyên Hạo tính toán cài đặt cơ quan tinh tế hết mức cũng là mất cả chì lẫn chài, bị thương nặng nằm trên giường, chỉ có thể cảm khái —— Triệu Phổ đúng là khắc tinh đòi mạng trong số mệnh của hắn, Lý Nguyên Hạo hắn cả đời đều không tránh được một ổ gà này.



.



Buông Tây Hạ thành đại loạn không đề cập tới.



Triệu Phổ bọn họ chạy vội trở về, Công Tôn đã sớm đem thiết dũng ném, mai rùa trên lưng cũng đã vứt, xa xa đã thấy cổng quân doanh.



Chỉ thấy trước cổng đứng rất nhiều người, Công Tôn liếc mắt liền thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên vai Hạ Nhất Hàng ngoắc mình, vội ôm cổ Triệu Phổ rướn cổ tới ngoắc Tiểu Tứ Tử.



Mọi người tới trước cổng doanh.



“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bổ nhào tới, Công Tôn xuống ngựa bế bé lên, dốc sức hôn một cái, “Tiểu Tứ Tử!”



“Nguyên soái!” Hạ Nhất Hàng bọn họ đều đi đến, Triệu Phổ khoát tay, ý bảo chậm đã, trước tiên vọt tới mã xa phía sau, Hắc Ảnh đã mở mành mã xa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nâng Bát vương gia ra.



“Hoàng huynh!” Triệu Phổ đi đến nhẹ nhàng đẩy Bát vương gia, Bát vương gia nguyên bản mặt như quan ngọc, thanh minh tinh tú, bây giờ tuy rằng hình dạng vẫn là anh tuấn gầy gò, then chốt nhất là mặt xám như tro tàn, vừa nhìn thì thấy không bình thường, hơn nữa hơi thở mong manh, thật sự khiến người ta cảm giác có thể mất mạng bất cứ lúc nào.



“Sao lại như vậy?!” Triệu Phổ khẩn trương.



“Không ổn!” Công Tôn cũng đi tới, giao Tiểu Tứ Tử cho Triển Chiêu bên cạnh tiến tới bắt mạch cho Bát vương gia, nói, “Nguy rồi, ngài ấy trúng chính là độc của Tây Vực!”



“Có thể cứu chữa không?” Triệu Phổ vội hỏi.



Công Tôn bảo hắn đừng nóng vội, nói, “Trước tiên khiêng người vào đã!” Nói rồi lại bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Còn nhớ Bạch Kim Đường và Cung Tôn Sách không?”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhớ ra.



“Đi mời hai người đó tới, muốn cứu Bát vương gia, cần Cung Tôn Sách hỗ trợ!”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu lại trả Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, cùng Bạch Ngọc Đường rời đi, Triệu Phổ bảo tất cả ảnh vệ đều đi theo, vô luận như thế nào, cũng phải tìm cho ra hai người đó.