Du Long Tùy Nguyệt
Chương 4139 : Đại chiến lai tập (Đại chiến đột kích)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
Công Tôn cầm thứ dược phấn này, đi vào trong trướng bồng của mình nghiên cứu.
Triệu Phổ muốn đích thân dẫn người đi tới khu vực có hoàng quang kia để tham cứu một chút, nhưng bị bọn Hạ Nhất Hàng ngăn cản… Đang thương lượng, chợt nghe bên ngoài có một tham báo vội vã báo lại, “Nguyên soái, Liêu, Tây Hạ và Thổ Phiên còn có Hồi Hột tộc đều tập kết binh lực, chuẩn bị khai chiến.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Thổ Phiên cũng tới giúp vui, hắn chán sống rồi à?”
Bàng Cát nghe xong, tiến lên nhắc nhở Triệu Phổ, “Vương gia, việc này suy nghĩ kỹ là được a!”
Triệu Phổ nhìn lão, hỏi, “Thái sư có cách gì?”
Bàng Cát suy nghĩ một chút, nói, “Hồi Hột tộc, Tây Hạ, Đại Liêu, Thổ Phiên, đơn độc binh lực cũng không phải rất mạnh, nhưng vấn đề ngay tại… Bọn chúng đến tột cùng đem chủ lực đặt ở cùng một bên.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, cười nói, “Điều thái sư lo lắng, quả thật là vấn đề ta tương đối lưu ý.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, “Tam phương binh lực này có hạn, Tây Hạ tối đa mười lăm vạn nhân mã, Liêu hiện tại đang nội chiến, có khoảng mười vạn đã là không tồi, binh lực của Hồi Hột tộc và Thổ Phiên tối đa cũng năm vạn, hầu như có thể bỏ qua không tính, tổng cộng nhân mã bọn hắn hợp lại đại khái ba mươi vạn. Mà biên quan quân Đại Tống ta có gần bốn mươi vạn, trong đó Triệu gia quân mười lăm vạn. Mười lăm vạn này đều là tinh binh, có thể lấy một chọi mười, dù đối mặt với toàn bộ ba mươi vạn nhân mã bọn hắn cũng có thể thắng. Sở dĩ, nhất dịch này then chốt ngay tại hai phương đem binh lực áp tại nơi nào, phương nào áp đúng thì thắng, hoặc đánh cuộc chuẩn đối phương sẽ hướng đến nơi nào thì phương đó thắng.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Nguyên bản chỉ có Tây Hạ và Đại Liêu hai phương xuất binh, chúng ta chỉ cần đem binh mã đặt ngay giữa, phát hiện được chủ lực chỗ nào thì đến chỗ đó là được, nhưng bây giờ là bốn phương, chiến tuyến nối liền quá dài, không phải dễ chia binh như vậy.” Âu Dương Thiếu Chinh cân nhắc, “Cũng đừng để người ta dùng kế giương đông kích tây.”
“Bất quá gần đây cũng không thấy điều động nhân viên quy mô lớn a.” Hạ Nhất Hàng nói, “Binh mã hẳn là còn tại Liêu và Tây Hạ.”
“Chưa chắc.” Triệu Phổ cười cười, “Lần này Lý Nguyên Hạo tất nhiên là so với dĩ vãng lần kia thông minh hơn chút…” Nói xong, cười cười, mọi người thấy rõ, Triệu Phổ tựa hồ đã có chủ ý.
Sau đó, Triệu Phổ tan họp, mang theo Bàng Cát vào đại doanh của Công Tôn, ba người bí mật thương nghị thật lâu… Sau đó, Triệu Phổ và Bàng Cát cùng đi xem Bát vương gia, đến chạng vạng mới đi ra.
.
Màn đêm buông xuống, Triệu Phổ nổi trống thăng trướng, điểm phái nhân mã phân phối binh lực, ngày mai khởi hành, nghênh chiến liên quân của Tây Hạ, Liêu quốc, Hồi Hột tộc, Thổ Phiên.
Trong nhất thời, binh tướng các đại doanh đều biết chiến sự đã đến gần, đại khái bởi vì rất lâu không lên chiến trường bị đè nén đến hoảng, vừa nghe có chiến tranh phải đánh, mỗi người đều hưng phấn không ngớt.
Triệu Phổ một phen bài binh bố trận cẩn thận chu đáo, khiến mọi người tâm phục khẩu phục không moi ra được bất luận khuyết điểm nào… Nhưng bọn Hạ Nhất Hàng vài người quen thuộc với Triệu Phổ có thể nhìn ra, Triệu Phổ còn giữ lại hậu thủ (chỗ để xoay sở, tiến thoái)! Đây là Triệu Phổ, người khác thấy hắn chỉ như một gã thất phu dũng mãnh, kỳ thực hắn đầy bụng Trương Lương mưu.
.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ tại trước cổng đại doanh tế bái thiên địa, từ biệt Công Tôn và Bàng Cát, hô ba tiếng rồi chạy về phía trước, xuất binh!
Trong doanh trại tất cả mọi người rất bận rất bận, duy độc Tiểu Tứ Tử rất nhàn rất nhàn, mọi người lại không bồi bé, cho nên thật buồn chán.
Bé cưỡi trên lưng Thạch Đầu, nắm theo vạt áo, từ phía đông lang thang tới phía tây, buồn muốn chết…
Thấy tất cả mọi người phải xuất chinh, Tiểu Tứ Tử bắt đầu ước ao, nghiêng đầu nghĩ, Tiểu Tứ Tử sau này không biết có thể tham gia quân ngũ hay không nhỉ?
Đang suy nghĩ, thì thấy Công Tôn vội vã từ trong đại trướng đi ra, Tiểu Tứ Tử liền vội vàng bảo Thạch Đầu theo sau.
“Phụ thân.”
“Ai, Tiểu Tứ Tử đừng chạy loạn khắp nơi, quay về đại trướng đợi đi a.” Công Tôn xoa xoa đầu bé.
Đang khó hiểu, chợt nghe tiếng trống trận vang rền, Trâu Lương và Long Kiều Quảng dẫn đầu đại quân trùng sát xông tới. Đây là một vạn Triệu gia quân tinh nhuệ mang theo mười vạn Tống quân dũng tướng, mà liên quân nhân mã đã sớm bị độc khí nháo đến không còn lực để trả đòn, không cần tốn nhiều công sức đã một lưới bắt hết.
Chủ tướng liên quân thấy Trâu Lương và Long Kiều Quảng thì ngây ngẩy cả người, “Tại sao lại là các ngươi… Không phải Triệu Phổ…”
“A.” Long Kiều Quảng cười lạnh một tiếng, “Đối phó các ngươi còn nhờ vương gia tự thân xuất mã? Nói cho ngươi biết, vương gia đi chặn Lý Nguyên Hạo, lần này không để cho tôn tử các ngươi quỳ xuống kêu cha không thôi!”
Trâu Lương chậm rãi xoay mặt, “Bối phận sai rồi.”
Long Kiều Quảng giật giật khóe miệng.
.
Công Tôn bọn họ đã rời khỏi tây lộ, chạy tới trung lộ trợ giúp Triệu Phổ. Công Tôn lúc này tâm trí rối bời, lúc thì lo lắng Triệu Phổ… Dù sao đao thương không có mắt, mười lăm vạn đại quân ngăn cản hai mươi vạn đại quân, cũng không phải việc nhỏ dễ dàng.
Triệu Phổ là một người ổn định, những nhân mã khác hắn đều bố trị tại xung quanh biên cảnh, để tránh bị kẻ không hảo ý mượn gió bẻ măng, quấy nhiễu đến bách tính biên cảnh.
Về phương diện khác, tâm can bảo bối Tiểu Tứ Tử không biết đã ra sao rồi, Bạch Ngọc Đường làm việc luôn ổn trọng, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may… Công Tôn sốt ruột, nóng nảy một chút, tiếng nói cũng nghẹn ngào.
…
Binh mã Lý Nguyên Hạo vừa tới địa giới Hi Châu, vòng qua Vị Thủy chuẩn bị xuống phía nam, hành quân gấp rút, tới một cốc địa (khe núi), đột nhiên… có hai gốc cây lăn xuống.
Lý Nguyên Hạo bị thương còn chưa lành, là cố nén đau đớn mà đánh, còn chưa thể tự mình cưỡi ngựa, ngồi trong mã xa, chợt nghe được hai bên trái phải có tiếng vang ầm ầm của đá lăn, tâm nói không ổn.
Binh mã muốn đi tới trước rời khỏi cốc địa, nhưng ngựa đi phía trước đột nhiên toàn bộ ngã quỵ… Thì ra trên mặt đất căng mấy trăm sợi dây gạt chân ngựa.
“Vương gia, có mai phục!” Có quân binh đến bẩm báo.
Lý Nguyên Hạo cả kinh, “Tiêu, trúng kế rồi!” Nói xong, hô to một tiếng, “Rút lui! Toàn bộ rút lui!” Nhưng chỗ nào còn để hắn rút lui a.
Hai mươi vạn đại quân còn chưa kịp quay đầu lại… Chỉ nghe được giữa không trung truyền đến thanh âm, có người cười nói, “Lý Nguyên Hạo, biết cái gì gọi là úng trung tróc miết* không?”
*(“úng trung tróc miết”: bắt con ba ba trong cái vò, tức là đối tượng bị bắt không chạy được chỗ nào nữa, giống như con ba ba bị nhốt trong cái vò, thò tay ra là bắt được, rất nắm chắc)
Lý Nguyên Hạo nghe thanh âm, máu liền lạnh hơn phân nửa, tại sao Triệu Phổ lại ở nơi này?! Không phải hắn hẳn là đang ở tây lộ nghênh chiến sao?!
Ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Triệu Phổ đứng ở sườn núi, Lý Nguyên Hạo bây giờ mới phát hiện bốn phía đã bị Tống quân bao vây, đường lui bị binh mã của tiên phong quan Âu Dương Thiếu Chinh lấp lại.
Thầm nghĩ một tiếng “Xong”, Lý Nguyên Hạo đã biết lần này đúng là không còn phần thắng, chỉ là hắn không biết kế sách vạn toàn lần này đến tột cùng xảy ra vấn đề ở chỗ nào, theo lý mà nói, không thể bị Triệu Phổ phát hiện Bát vương gia là giả được a.
Càng nghĩ càng không ra, Lý Nguyên Hạo lắc đầu thở dài nhìn lên trời —— Lão thiên gia a, ngươi thực sự quá thiên vị Triệu Phổ, hay là nhìn không quen Lý Nguyên Hạo ta a?!
Triệu Phổ thấy hắn nghĩ không ra, lạnh lùng cười, cũng không tâm tư đâu nói nhiều với hắn. Trước đây tức anh ách chuyện Bát vương bị bắt cóc, hại hắn sau khi thành hôn chưa từng cùng Công Tôn ôn tồn được vài ngày đã phải chạy tới biên quan… Tất cả những điều này, đều phải cùng Lý Nguyên Hạo tính toán nợ nần!
“Kẻ đầu hàng không giết!” Triệu Phổ đưa tay lên ra lệnh giương cung, hiệu lệnh tam quân, “Triệu gia quân nghe đây, ai bắt sống Lý Nguyên Hạo, lão tử trọng thưởng!”
Trong nhất thời, trong sơn cốc tiếng kêu rung trời, Tống quân hơn mười vạn hổ lang chi sư lôi đình chi thế (hùng hổ điên cuồng), trùng sát ra ngoài, binh mã Tây Hạ trước nay bưu hãn, hôm nay càng dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, một trận ác chiến, phát động trong sơn cốc.