Du Long Tùy Nguyệt

Chương 4142 :

Ngày đăng: 14:02 18/04/20


Editor: Tiểu Bạch Thử



Một ngày nọ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ra ngoài dạo phố.



Đi ngang qua một hiệu thuốc tên là Ngọc Đường Xuân, thì thấy trên cửa dán một cái bảng màu hồng, trên đó ghi sách khảo tra mức độ xứng đôi.



“Tiểu Lương Tử, cái đó là cái gì?” Tiểu Tứ Tử đi tới gần nhón chân lên xem cái bảng, chỉ nhìn thấy được vài dòng. (Khổ thân, bé thấp quá mà)



“Ai da, tiểu vương gia a.” Tiểu Nhị của hiệu thuốc bắc nhìn thấy, liền đi ra mỉm cười chào Tiểu Tứ Tử.



“Tiểu ca, đây là cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi.



“Đó là một cuốn sách hỏi đáp.” Tiểu Nhị hai tay nâng cằm ngồi xổm xuống trước cửa giải thích cho Tiểu Tứ Tử: “Nó dùng để kiểm tra mức độ tình cảm của phu thê hoặc là tình nhân, hai cuốn phân biệt giống nhau giành cho hai người phân biệt trả lời, nếu như đều trả lời giống nhau, thì hai người họ đích thực là một đôi do trời đất tạo nên. Nếu như đáp án nửa phần trên như nhau, vậy cũng coi như là rất xứng. Nếu chỉ giống nhau nửa dưới, thì đã không thể nào xứng được. Nếu như hoàn toàn không giống nhau … vậy thì xong, nguyệt duyên một đoạn!”



“Thật không? !” Tiểu Tứ Tử hai mắt mở to, hỏi, “Giá bán một cuốn như thế nào?”



“Bán sao, một đồng một cuốn, đều đã sao chép cả rồi.”



“Ta muốn lấy bốn cuốn.” Tiểu Tứ Tử lấy ra bốn đồng tiền.



“Được.” Tiểu nhị đi vào lấy ra bốn cuốn, “Tiểu vương gia, ở đây hai cuốn cho người đã thành thân, hai cuốn cho cặp chưa thành thân, một bộ hai cuốn, ngài muốn lấy hai bộ giống nhau hay hai bộ khác nhau vậy?”



“A, cái này vừa vặn, ta muốn hai bộ không giống nhau!” Tiểu Tứ Tử thanh toán bạc rồi ôm bốn cuốn câu hỏi vào trong lòng, vội vã trở về.



Tiêu Lương buồn bực, hỏi, “Cận Nhi, ngươi mua cái này để làm gì?”



Tiểu Tứ Tử thần bí nhìn xuống trái phải một lát, nói “Tiểu Lương Tử, chúng ta cho phụ thân, Cửu Cửu, Miêu Miêu với Bạch Bạch cùng làm mỗi người một cuốn, rồi sau đó đem thu hồi lại!” Nói rồi lấy bộ dành cho đôi chưa thành thân đưa cho Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi đi hỏi Bạch Bạch với Miêu Miêu đi, nhớ đừng nói cho bọn họ biết nha! Ta đem cái này cho phụ thân và Cửu Cửu.”



“Ừ.” Tiêu Lương nhận lấy hai cuốn, hai tiểu hài nhi chạy về Khai Phong phủ, nhõng nhẽo cứng rắn một phen, cuối cùng thì bốn vị đại nhân cũng đều đồng ý làm.



Đêm đó, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương chui vào trong phòng, đóng cửa lại, bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ đáp án của mười câu hỏi.



Cũng vừa vặn, Công Tôn cùng Triệu Phổ khi ăn cơm kể chuyện, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường cũng nói về việc trả lời sách câu hỏi, bốn người họ nghĩ thấy bất thường, bụng đầy nghi hoặc chạy đến gian phòng bọn Tiểu Tứ Tử, đứng ngoài cửa sổ nghe trộm, xem xem hai tiểu quỷ kia giở trò gì.



Trong phòng, ngọn đèn dầu được hạ xuống.



Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lấy bốn cuốn sách để trên bàn.



“Tiểu Lương Tử, có rồi chứ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.



“Ừ!” Tiêu Lương gật đầu, lấy giấy ra, chuẩn bị ghi lại kết quả.



“Câu thứ nhất a!” Tiểu Tứ Tử bắt đầu đọc câu hỏi, đề của phụ thân và Cửu Cửu, “Ngươi cảm thấy nhân duyên thuộc về cái nào? Là ông trời ban thưởng lương duyên hay là nghiệt duyên? Vì sao?”



“A, Cận Nhi, sư phụ đáp là do ông trời ban thưởng lương duyên”



Tiểu Tứ Tử mặt mếu máo, “Phụ thân nói là nghiệt duyên a”



“Vì lý do gì?” Tiêu Lương thắc mắc.



“Ừ . . . . . . Cửu Cửu viết là, Thư Ngốc này là do tình cờ gặp mặt, cho nên đó là do trời ban thưởng lương duyên. Phụ thân viết là đáng lẽ ra không gặp phải, hết lần này đến lần khác đều tiến triển quá nhanh, nếu chậm lại sẽ không gặp nhau, vậy nên đó là nghiệt duyên!”



“Ai da . . . . . .” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Tiểu Lương Tử, kỳ thực là cùng chung một ý tứ ha?”



Tiêu Lương gật đầu, “Ừ . . . . . . Thế nhưng đáp án lại không giống nhau a.”



“Ý tứ giống là tốt rồi!” Tiểu Tứ Tử nói, “Cái này . . . . . . Tính luôn đi!”



“Ừ.” Tiêu Lương đánh một dấu móc ở câu thứ nhất.



Ngoài cửa sổ, Công Tôn gãi gãi đầu, Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn, Công Tôn nhìn trời.



“Câu thứ nhất của Miêu Miêu và Bạch Bạch thế nào?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.



“Ừ, câu hỏi là, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy người kia là gì?” Tiêu Lương đọc câu hỏi.
Tiểu Tứ Tử đọc xong, nghĩ rằng vấn đề này rất nghiêm trọng, liền nhanh mắt nhìn đáp án, “Cửu Cửu nói, thích, Tiểu Tứ Tử với Tiêu Lương là được rồi, sau này nếu có cơ hội có thể nhận nuôi thêm, nam hay nữ không tính. Phụ thân trả lời, thích, không nói ít nhiều, có thể thu dưỡng, bất quá hiện tại có Tiểu Tứ Tử với Tiêu Lương là vừa hảo, nếu không Tiểu Lương Tử sẽ ghen tị.”



Tiểu tứ tử ngắm Tiêu Lương, Tiêu Lương ngẩng mặt cười cười, tâm nói . . . . . . Không ngờ tiên sinh thật hiểu ta a. (Lo bái nhạc phụ đại nhân đi)



“Câu hỏi của Triển đại ca cùng Bạch đại ca, đối phương nếu như thay lòng đổi dạ cùng ước hội với người khác, ngươi có tức giận hay không?” Tiêu Lương chậc chậc hai tiếng “Triển đại ca trả lời, ta tại sao phải tức giận? Bạch Ngọc Đường ‘ xinh đẹp ’ danh tiếng truyền xa, mỗi ngày đều có biết bao người nhìn hắn chảy nước dãi. Bạch đại ca nói, tức giận cái gì? Triển chiêu từ tám mươi tuổi cho tới tám tuổi đều có thể trêu chọc.”



Ngoài cửa sổ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối mặt.



Bạch Ngọc Đường trừng mắt ——”Xinh đẹp” danh tiếng truyền xa?!



Triển Chiêu quay lại trừng —— từ tám mươi tuổi cho tới tám tuổi?!



“Ừ, cái này cũng coi như giống nhau ha!” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm.



“Ừ, đều chua thật.” Tiêu Lương cũng đánh một móc.



Ngoài cửa sổ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được ba chữ đều chua thật liền run lên, không trừng nhau nữa, đảo mắt nhìn sang chỗ khác.



“Còn một câu cuối cùng!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vỗ tay hoan nghênh —— nhất định phải mãn phân!



“Câu cuối cùng!” Tiêu Lương nói, “Câu hỏi của tiên sinh cùng sư phụ, mời đứng trước đông người nói một tiếng ta yêu ngươi, liệu ngươi có khả năng hô to lên không?



Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, “Ai nha, cái này Cửu Cửu khẳng định là có thể nói rồi, thế nhưng phụ thân da mặt rất mỏng.”



“Đáp án của sư phụ, tính cái gì, ta mỗi ngày đều hô lên như thế, da rất dày.” Tiêu Lương thở dài, quả nhiên.



Tiểu Tứ Tử phiền muộn nhìn xuống đáp án cuối cùng của Công Tôn, tâm nói, lần này khẳng định khó giữ được câu cuối cùng giống nhau rồi, nhìn sang đáp án của Công Tôn, “Có thể a. . . . . .”



Tiểu tứ tử còn chưa nhìn hết đã nuốt một ngụm lãnh khí “Có thể?!” Thiệt hay giả?



Chỉ thấy Công Tôn phía cuối viết một câu —— Có thể hô thành oạt a nê! (cái này đọc lên giống ngộ ái nị, =)) )



“Oạt a nê . . . . . . Oạt a ~ nê.” Tiểu Tứ Tử suy xét cân nhắc, “Nha? Giống nhau a!”



“Nói như vậy . . . . . .” Tiêu lương liền đánh một móc, “Mãn phân a!”



“Woa a!” Tiểu Tứ Tử bính lên, “Phụ thân thật tuyệt nha!”



Công Tôn đứng ở cửa nhếch lông mày, đó là đương nhiên.



Một bên Triệu Phổ chọc chọc vai hắn, Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phổ cười hì hì nói, “Bảo bối, lát nữa chúng ta hảo hảo oạt a nê!”



. . . . . .



“Còn Miêu Miêu với Bạch Bạch?” Tiểu Tứ Tử nhìn câu hỏi cuối cùng của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.



“Nếu như gặp phải khó khăn, liệu có thể nghĩ ngay người đầu tiên hỗ trợ là đối phương không?”



Tiêu Lương, “Triển đại ca trả lời, đến lúc đó tính sau, Bạch đại ca trả lời —— không biết.”



Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Cái này rốt cuộc là giống nhau ha?”



“Ừ.” Tiêu Lương gật đầu, “Chính xác là giống nhau!”



Rồi đánh một móc.



Kết quả trắc nghiêm cả hai đều mãn phân, hai tiểu tử kia đã đạt được mục đích —— chứng minh Công Tôn cùng Triệu Phổ, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường là một đôi trời đất tạo nên. Vì vậy tâm mỹ mãn lên giường đi ngủ.



Cũng là bởi vì … qua bài kiểm tra này, về sau Triển Chiêu bị thương hai mắt lại không nghĩ ngay đến Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, khiến cho Bạch Ngọc Đường rất ư là không thoải mái.



Có điều . . . . . . Vậy cả hai đôi đều là mãn phân, Khai Phong phủ tựa hồ cũng náo nhiệt, không bao lâu, bài trắc nghiêm này được truyền đi khắp nơi ở phủ Khai Phong, đầu đường cuối ngõ từ nhà tiểu tình nhân cho đến lão phu lão thê đều tranh nhau làm. (Làm là trả lời câu hỏi, đừng nghĩ bậy nha)



Mặt khác, sang năm sau, Khai Phong phủ từ đại thần triều đình đến lê dân bách tính, bắt đầu lưu hành một từ rất hay —— oạt a ~ nê! ==+