Du Long Tùy Nguyệt

Chương 4145 :

Ngày đăng: 14:02 18/04/20


Editor: Tiểu Bạch Thử



Đảo mắt đã tới năm mới rồi, hôm nay, ở Tiêu Dao đảo hạ một trận tuyết lớn, tuyết trắng bao lấy tất cả nhà cửa cây cối, phóng mắt nhìn lại, từng tảng tuyết trắng xõa tung mềm mại, giống như là phủ lên thêm một lớp lông cừu dày.



Sáng sớm, Tiểu Tứ Tử khoác một chiếc đệm lông cừu thật dày, nằm soài trên người Thạch Đầu chạy ra sân, nhìn thấy khắp sân được bao trong một màu trắng tinh khiết, còn có những bông tuyết được gió thổi bay phiêu phiêu, ôm lấy Thạch Đầu cọ cọ, “Thạch Đầu, tuyết rơi rồi!”



“Chi chi.” Thạch Đầu kêu vài tiếng, chạy vội ra ngoài nhảy vào trong đống tuyết trên mặt đất, bắt đầu lăn qua lăn lại nghịch ngợm.



Tiểu Tứ Tử cũng nhảy xuống đất, chân mang chiếc giày da dê nhỏ, để lại trên tuyết một chuỗi dấu chân nhỏ xíu, vui mừng kêu lên cùng Thạch Đầu chạy tới chạy lui



Tiêu Lương cũng bị kéo ra theo, chạy đến cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, dù sao cũng là tâm tính của tiểu hài tử mà, một lúc sao, trong viện xuất hiện một người tuyết nhỏ, còn có cả một con trảo ly bằng tuyết nữa chứ.



Hai đứa ở trong sân nghịch cho đến trưa, Công Tôn vừa từ trong dược lư đi ra kinh ngạc muốn nhảy lên, chỉ thấy áo quần của hai tiểu tử kia đều ướt đẫm.



“Nhanh đi tắm mau!” Công Tôn rống lên một tiếng, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mang theo Thạch Đầu đi vào dục phòng ở hậu viện tắm nước nóng



Công Tôn đi lấy y phục sạch thay cho hai đứa nhỏ, vừa mới ra cửa, chỉ thấy Triệu Phổ từ bên ngoài đi tới, cũng lại một thân toàn nước.



“Ngươi cũng chơi ném tuyết đấy à?” Khóe miệng Công Tôn rút trừu, “Cùng nhóm ảnh vệ sao?” Vừa nghĩ tới hình ảnh này, hắn vô thức lạnh run cả người.



“Thiết.” Triệu Phổ bĩu môi, ta ở đại mạc chẳng lẽ còn chưa thấy qua tuyết lớn hay sao chứ, mấy miếng hoa tuyết tí xíu đó, có thể đẹp đến độ khiến ta phải chơi ném tuyết sao.



“Vậy sao lại ướt sũng như vậy?” Công Tôn vỗ vỗ y phục cho hắn, để hắn cũng đi tắm luôn.



“Đừng nói nữa.” Triệu Phổ lắc đầu, “Hàn Chương đang đóng thuyền, ta bước lên chiếc chiến thuyền vừa mới đóng xong, bọn họ cũng không nói với ta một tiếng là ván thuyền vừa quét sáp bảo hộ. Lão tử đứng không vững nên trực tiếp rơi xuống nước, may mà lúc trước đã từng học bơi, không thì chết người rồi.”



“Thời tiết này mà còn bị ngâm trong nước đá lạnh sao?” Công Tôn kinh hãi mở to miệng, “Để ta làm cho ngươi một chén canh gừng.”



“Ai nha, không có việc gì.” Triệu Phổ bĩu môi thờ ơ nói, “Làm sao ta có thể sinh bệnh chứ.”



“Vì sao không có khả năng a?” Công Tôn khó hiểu, “Ai mà chẳng bao giờ sinh bệnh chứ.”



“Vương gia thì không.” Tử Ảnh ở một bên cười hì hì nói, “Kẻ ngốc chưa bao giờ bị bệnh . . . . .”



Nói xong, liền bị Triệu Phổ đá một cái lăn ra đất.



“Đi vào tắm.” Công Tôn đẩy đẩy hắn, rồi lôi kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi dùng bữa . . . . . Thật đúng là đã quên nấu cho Triệu Phổ một chén canh gừng rồi.



Công Tôn cũng không suy nghĩ nhiều, từ trước đến giờ có bao giờ Triệu Phổ sinh bệnh đâu a.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Phổ vẫn sinh long hoạt hổ mà dẫn Tiêu Lương đi luyện công, lưu lại Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bầu bạn, cùng nhau nghiên cứu y thuật



Tới chạng vạng, Triệu Phổ đã trở về, lúc dùng bữa tối thì mặt mày có chút lừ đừ, người trông cũng lười biếng.



“Hắt xì . . . . . .”



Lúc ăn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hắt hơi một cái



“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn sợ hãi, vật nhỏ mà bị bệnh thương hàn thì không hay chút nào, ôm bé lại mà hỏi, “Cổ họng có đau không?”



Tiểu Tứ Tử nhu nhu mũi, “Vừa rồi có sợi lông mao bay vào.”



“Vậy cổ họng con có đau hay không a?” Công Tôn vẫn lo lắng như cũ



“Không đau.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu.



Công Tôn nheo mắt lại, lúc dùng cơm vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.



Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương chơi đùa đã rồi lập tức phải về phòng ngủ.



Công Tôn nói với Triệu Phổ, “Đêm nay ta sẽ ngủ cùng với Tiểu Tứ Tử, ta sợ nó buổi tối sẽ sốt cao mất.”
Công Tôn nói lầm bầm hai câu, cũng không giãy dụa.



Triệu Phổ thấy hắn không có ý muốn tỉnh, cho nên . . . . cởi nhiều thêm chút xíu nữa đi . . . . . . Đằng nào cũng cởi rồi, không bằng cởi hết luôn đi. (Ôi Phổ ca, cái lo cởi đồ của anh thật là ~~~)



“Đừng nháo!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, sau đó lại phóng qua ôm lấy hắn cọ cọ, gối đầu lên ngực hắn lầm bầm một câu, thoải mái a . . . . . lại ngủ tiếp.



Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn . . . . . Ai nha nha, Sách ngốc này mang hình dạng giống như là rất muốn nha, không bằng để ta hỗ trợ hắn vậy.



Vì vậy, Triệu Phổ vì muốn thử nghiệm để chứng minh mình đã khỏi bệnh, tinh thần dư thừa, nên tháo mành xuống, nhào lên trên rồi ăn kiền mạt tịnh.



Công Tôn bị hắn quấy phá như vậy, đương nhiên là tỉnh lại rồi, thấy hắn tâm tình vô cùng tốt lại cực kỳ hăng hái, đẩy đẩy hắn hai ba cái nhưng cũng không cáu kỉnh, mặc kệ hắn làm càn.



Triệu Phổ được ngầm đồng ý tự nhiên sẽ càng thêm dũng cảm, điên cuồng một trận.



. . . . . . .



Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng rời giường, chạy tới trong viện luyện công.



Tiểu Tứ Tử bưng đĩa điểm tâm chạy tới, “Cửu Cửu, người hết bệnh rồi?”



“Khỏe rồi.” Triệu Phổ gật đầu.



“Vậy phụ thân đâu?”



“Suỵt.” Triệu Phổ khoát khoát tay, “Phụ thân con còn đang ngủ.”



“Đã trễ thế này mà còn ngủ sao?” Tiểu Tứ Tử quệt quệt miệng, “Phụ thân nói ngày hôm nay sẽ dạy con châm cứu mà, còn bảo con sáng sớm tới.”



“Hắc hắc, phụ thân con tối hôm qua bận chút chuyện a.” Triệu Phổ thuận miệng đáp một câu



“Bận cái gì nha?”



“Ách, bận . . . . . xem bệnh cho ta a.”



Tiểu Tứ Tử nheo mắt hoài nghi nhìn Triệu Phổ ———- xem bệnh? Bệnh thương hàn chỉ cần trùm chăn lại không phải đã được rồi sao? Vì sao cần phải xem bệnh?



Nghĩ vậy lại thôi, Tiểu Tứ Tử bưng điểm tâm chạy vào phòng, đặt điểm tâm lên bàn, bò lên giường nhìn Công Tôn



Triệu Phổ tinh thần cực tốt, lôi Tiêu Lương vào sân so chiêu.



Chưa được tới hai chiêu, chợt nghe tiếng Tiểu Tứ Tử ồn ào chạy đến, “Nha, Cửu Cửu, phụ thân sốt rồi!”



“Cái gì?!” Triệu Phổ cả kinh, vội vàng chạy áo tới nhìn Công Tôn.



Công Tôn đang sốt đến mức mơ hồ luôn rồi.



“Thư ngốc?” Triệu Phổ bước lại gần hỏi thăm



Công Tôn mở mắt liếc mắt nhìn hắn, giơ tay mềm nhũn đánh hắn một cái, “Đều tại ngươi . . . . . . .”



“Ách . . . . . .” Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Ta tự hỏi tại sao ta lại cảm thấy tốt như vậy đi, thì ra có thể dùng cách này để trị bệnh à? Như vậy đi Thư ngốc, chúng ta làm lại lần nữa, ngươi đem bệnh truyền lại cho ta . . . . . Ai nha.”



Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn đã đập một cái gối vào mặt hắn, “Triệu Phổ, ngươi nhớ kỹ cho ta!”



Cuối cùng, Công Tôn hắt xì sổ mũi liên tục, giọng khàn người thì nóng, đến độ mê man nói lầm bầm, Triệu Phổ cũng hối hận, sớm biết vậy giữ lại đêm nay mới làm. (Lạy anh = =)



Tử Ảnh cho mời Lô phu nhân tới, xem bệnh kê thuốc cho Công Tôn, lúc gần đi, Lô phu nhân còn dặn dò Triệu Phổ, “Vương gia, người để Công Tôn tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày, hắn hiện giờ không thích hợp ‘làm lụng vất vả’ quá độ a!”



“Được được.” Triệu Phổ liên tục đáp ứng, Công Tôn nằm trong chăn tức tối, hai cái tai đỏ cả lên, đều tại Triệu Phổ, mất hết mặt mũi rồi!