Du Long Tùy Nguyệt

Chương 119 :

Ngày đăng: 14:00 18/04/20


(Chữ ‘hắc’ này vừa nói đến làn da đen đặc trưng, vừa nói đến tính phúc hắc)



***



Bao Chửng cùng Triệu Phổ trở về thư phòng an tọa, chờ Thái sư Bàng Cát tiến đến.



Triệu Phổ tuy ngồi uống trà bên cạnh Bao Chửng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Công Tôn đang chữa trị cho Hình Hoài Châu. Dù thế nào, muốn qua mười canh giờ cũng phải đợi cả buổi chiều nay tới sáng mai. Thư ngốc này gầy như que củi, không ăn không uống thì chịu sao nổi? Hay là, lát nữa dặn dò Tử Ảnh chuẩn bị gà hầm nhân sâm với vài món bổ dưỡng cho y? Nghĩ tới đây, Triệu Phổ lại nhíu mày, thầm nhủ, đâu có liên quan gì tới ta… Lại nghĩ lại, không đúng, còn phải nhờ y xem bệnh phong thấp cho hoàng nương của ta mà, lỡ như mệt lả đi, chậm trễ việc xem bệnh cho hoàng nương thì sao, đúng vậy, là vì hoàng nương, không phải vì thư ngốc kia!



Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Triệu Phổ cùng Bao Chửng liếc nhìn nhau —— Tới!



Hai người bình thản, vừa cười vừa nói vừa uống trà.



Không bao lâu, một lão đầu béo ú đi đến trước cửa, khóe mắt Triệu Phổ đảo qua, thầm nhủ —— Bàng Thái sư này, mấy năm không gặp, lại béo thêm một vòng nữa, đúng là bụng ông địa, cả mặt bóng dầu, người còn chưa thấy mà đã thấy cái bụng phì, vừa nhìn đã biết tẩm bổ không ít.



Bàng Thái sư cười ha hả đi vào, hành lễ với Triệu Phổ, nói, “Cửu Vương gia, nhiều năm không gặp, phong thái như xưa! Ha ha.”



Bao Chửng thấy lão bưng bụng đứng ở đằng kia cười, cười đến nỗi nhìn rõ cái bụng đang run run, thầm nhủ, tự nhìn mình kìa, ngươi tốt xấu gì cũng là một nhất phẩm Thái sư đương triều, kiềm chế chút không được hả?



Triệu Phổ gật đầu, nói, “Thái sư không cần đa lễ, đã lâu không gặp.”



“Hắc hắc.” Bàng Cát cười hề hề xoay mặt nhìn Bao Chửng, nói, “Bao đại nhân.”



Bàng Cát này bình thường đều gọi Bao Chửng là lão Bao, khi có việc muốn thương lượng với ông thì sẽ gọi cả tên lẫn họ. Gọi ông là Bao đại nhân, đó chính là có việc muốn nhờ.



Bao Chửng cười cười, nói, “Bàng Thái sư, mời ngồi.”



“Được được.” Bàng lão béo ngồi xuống một góc, hạ nhân mang nước trà lên, lão Bàng vừa nâng chung trà chưa kịp nhấp ngụm nào, chợt nghe Bao Chửng nói, “Đúng rồi Thái sư, An Lạc Hầu xúc phạm Vương gia, ngài biết chưa?”



“Khụ khụ…” Lão Bàng còn chưa kịp nuốt đã bị sặc, nước trà chảy vào khí quản, lão buông chung trà ho khan, sau đó vội vàng đứng lên xin lỗi Triệu Phổ, “Vương gia bớt giận, đại nhân không trách tiểu nhân, đều do ta bình thường không lo quản giáo, mới dạy dỗ ra một đứa con ngang ngược như vậy. Vương gia, ngài không cần giữ mặt mũi cho thần, nên đánh cứ đánh, nên phạt cứ phạt, làm sao hết giận thì thôi! Hắc hắc…” Nói tới đây, lão Bàng điềm tĩnh cười cười, nói, “Nhưng mà… Nó là người nối dõi duy nhất của Bàng gia ta, chỉ cần giữ một mạng là được.”



Triệu Phổ liếc mắt nhìn Bàng Thái sư, lão Bàng này, ngoài mặt thì nói mình đừng giữ mặt mũi cho lão, thực chất là ngụ ý ngược lại. Hắn lắc đầu, nói, “Sao lại như vậy được, An Lạc Hầu dù sao cũng coi như hậu bối của ta, hơn nữa, hắn ngoại trừ làm xằng làm bậy ỷ thế hiếp người, cường tá dân nữ nhiễu loạn trị an lại thêm sai khiến thủ hạ tùy tiện đánh người… Những cái khác cũng chưa kịp làm.”



Bao Chửng cười uống trà, Bàng Thái sư giật giật khóe miệng, nói, “Hắc hắc… Vương gia dạy chí phải.”



“Bao Tướng, ngài xem xem, vậy thì nên luận tội thế nào đây?” Triệu Phổ hỏi Bao Chửng.



Lão Bàng vừa nghe, thầm hỏi, Bao Chửng à? Vậy được rồi! Vội vã xoay mặt nháy mắt ra hiệu cho Bao Chửng.



Bao Chửng vờ như không phát hiện, trầm ngâm một lúc rồi nói, “À… Dựa theo luật lệ Đại Tống, làm xằng làm bậy ỷ thế hiếp người… Nói về tội tụ tập gây sự, ba năm khổ dịch, tội cường tá dân nữ thì nặng chút, năm năm, còn phải đánh bốn mươi trượng. Nhiễu loan trị an… Cũng nguy, huống chi hắn lại là hoàng thân… Bảy năm khổ dịch, sung quân phía Tây, phạt tiền một trăm lượng, đánh bốn mươi trượng. Về phần sai khiến thủ hạ tùy tiện đánh người, cái này thuộc về tội đả thương người, tạm giam năm năm, bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương, phạt hai mươi trượng, hừm, tính tất cả lại, là tạm giam hai mươi năm, cộng thêm bồi thường năm ba trăm lượng bạc, đánh một trăm trượng.”



Bàng Thái sư nghe được thì mặt mũi nhăn dúm, giống như một cái bánh bao, thầm nhủ, lão Bao, ngươi tính toán làm gì, môi trên chạm môi dưới thì là tạm giam hai mươi năm, năm ba trăm lượng bạc… còn đánh một trăm trượng, ngươi đây không phải muốn Bàng gia ta tuyệt tự sao!



Bất quá, vốn Bàng Cát cũng không lo, chỉ cần nói với nữ nhi nhà mình một tiếng, để nàng thổi gió bên tai Hoàng thượng, lệnh cho Bao Chửng thủ hạ lưu tình, đánh vài gậy, cấm đoán tại gia một năm rồi lại thả người, chỉ có điều lần này đắc tội chính là Triệu Phổ.



Nghĩ tới đây, Bàng Cát lén nhìn Triệu Phổ, thấy hắn thản nhiên uống trà, có vẻ rất thỏa mãn với phán quyết của Bao Chửng, trong lòng run rẩy, không xong rồi!
“Con chuột này biết khinh công.” Triển Chiêu cười nói.



“Con chuột gì mà lợi hại như vậy?” Tiểu Tứ Tử truy hỏi.



“Chuyện này ta cũng không biết.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nói chung, là con chuột nhắt buổi tối lặng lẽ bay tới bay lui, nấp ở trong góc nghe người ta nói chuyện.”



“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tiếp tục mù mịt hỏi, “Vậy vì sao còn nói là con chuột hồ đồ?”



“À, ngươi nghĩ đi!” Triển Chiêu nói với Tiểu Tứ Tử, “Nếu muốn nấp, bây giờ là đêm khuya tĩnh lặng, nên mặc áo đen mới không bị người phát hiện, ngươi nói đúng không? Nhưng hắn lại mặc một bộ đồ màu trắng… Ngươi nói không phải hồ đồ thì là gì?”



“Phải nga.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất chí lý, nói, “Triển Triển, chuột chuột ở nơi nào? Ngốc ngốc như vậy nhất định là mập mạp rất đáng yêu, Tiểu Tứ Tử có thể nuôi nó không?”



Triển Chiêu nhoẻn nhoẻn khóe miệng, nói, “Tiểu Tứ Tử, bạn chuột đã chạy rồi.”



“Ừm…” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, hỏi, “Tại sao lại chạy mất?”



Triển Chiêu cầm cái thìa múc một thìa canh trứng gà đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Thì… Đại khái là vì nghe chúng ta nói hắn ngốc ngốc mập mạp, cho nên tức giận bỏ đi rồi.”



Tiểu Tứ Tử ăn canh trứng gà, gật đầu nói, “Vậy à, có người nói con ngốc ngốc mập mạp, Tiểu Tứ Tử cũng sẽ bỏ đi!”



“Ngươi không mập cũng không ngốc.” Triển Chiêu nhéo má bé, “Như vậy là tốt nhất.”



“Thật không?” Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ hồng có vẻ rất hài lòng, “Triển Triển thật tốt!”



Ở chung mấy canh giờ, Tiểu Tứ Tử hoàn toàn bị Triển Chiêu dụ dỗ, thuần hóa.



~



Ngoài dự đoán của mọi người, trưa ngày thứ hai, cửa chính của gian phòng mà Hình Hoài Châu đang được chữa bệnh bị một cước đá tung, Công Tôn vẻ mặt u ám đi ra, có vẻ khá mất hứng.



Triệu Phổ vừa thấy thần sắc của y thì suýt chút nữa bị dọa bệnh, hỏi, “Không phải ngươi nói buổi chiều mới xong sao? Sao lại đi ra nhanh như vậy, không lẽ…”



Công Tôn hầm hừ nhìn Triệu Phổ đang chắn tầm mắt của mình, nói, “Đói, khát, buồn ngủ!”



“A?” Triệu Phổ mờ mịt, Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn vừa ngồi xuống gật gù ở bàn đá gần đó, nói với mấy người vẻ mặt hiếu kỳ là Vương Triều Mã Hán, “Phụ thân thiếu ngủ thì tính tình sẽ rất tệ, mau cho phụ thân ăn vài thứ rồi đi ngủ!”



“Ừ!” Vương Triều Mã Hán vội tìm người chuẩn bị, Tử Ảnh đã bưng canh gà hầm nhân sâm mà hôm qua Triệu Phổ dặn dò lên, đặt trước mặt Công Tôn.



Triệu Phổ còn định hỏi, Giả Ảnh đã vọt ra nói với hắn, “Vương gia, sống rồi! Hình Tướng quân tỉnh!”



Triệu Phổ kinh hỉ, định chạy ào vào bên trong, nhưng vừa đi hai bước đã dừng lại, nghĩ trước tiên nên cảm tạ Công Tôn cái đã, nhưng vừa xoay mặt nhìn sang…



Công Tôn cầm cái thìa trên tay, dựa vào bàn đá, đang ngủ.