Du Long Tùy Nguyệt
Chương 133 : Tinh túy của lưu manh là không biết xấu hổ!
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
“Vương gia!” Giả Ảnh trực tiếp từ trên cây nhảy vào trong nước, Tử Ảnh cũng muốn nhảy, bị Phi Ảnh nắm lại, “Ta đi!” Nói xong, cũng nhảy vào.
Tiểu Tứ Tử bị những động tĩnh này làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng bò dậy hỏi, “Phụ thân?”
Triển Chiêu túm Lưu Nhị Hổ, “Thủy đàm thông đến nơi nào?”
“Ách, Hắc Hùng sơn!” Lưu Nhị Hổ cũng có chút lờ mờ.
“Ta đi, ngươi ở chỗ này chờ.” Bạch Ngọc Đường tiến đến nắm áo Lưu Nhị Hổ, vung lên phía trên, trực tiếp đem Lưu Nhị Hổ ném lên đỉnh núi, chính mình cũng thả người bay tới.
“A!” Lưu Nhị Hổ cả kinh thét lên, cảm thấy thân thể đang bay trên không, bên tai rung động vù vù, trực tiếp bay đến sườn núi, mắt thấy sắp bị rơi xuống chết tươi, thì Bạch Ngọc Đường tiếp được, hỏi, “Bên kia?”
“Ách… Bên kia.” Lưu Nhị Hổ còn chưa tan nỗi sợ, giơ một ngón tay chỉ sườn núi phía tây.
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, một cước đá Lưu Nhị Hổ xuống núi.
“Má ơi…” Lưu Nhị Hổ gào to rồi rơi xuống, Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo.
.
Triển Chiêu cũng muốn đi, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa có thể Công Tôn bọn họ sẽ quay trở lại, không thể làm gì khác là ở tại chỗ mà chờ, Phi Ảnh kia hình như biết bơi. Tử Ảnh không chờ được, cũng theo Bạch Ngọc Đường đến cửa động ở Hắc Hùng sơn.
“Triển Triển.” Tiểu Tứ Tử bò lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Phụ thân đâu?”
Triển Chiêu thấy bé vẻ mặt sợ hãi, vươn tay ôm lấy, nói, “Không sao, phụ thân ngươi có việc phải làm, sẽ rất nhanh quay về.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu, còn có chút mơ hồ, mở to một đôi mắt to nhìn xung quanh tìm Công Tôn.
.
Đại Ảnh đứng bên bờ nhìn chằm chằm nước trong đàm, hai hàng lông mày nhíu chặt… Đàm này có gì đó không ổn, nếu không thì một người sống sao lại tự nhiên nhảy vào, Triệu Phổ công phu tốt như vậy, lại không nhảy ra được!
Đang nhìn, nàng đột nhiên thấy trong nước có vật gì đó, trắng lóa, một điểm nhỏ, đang chậm rãi bơi lên trên…
Triển Chiêu đứng một bên, bỗng nhiên thấy Đại Ảnh nhìn chằm chằm mặt nước dại ra… Sau đó, thân thể nghiêng về phía trước một chút… Mắt thấy sắp lao vào, Triển Chiêu nhanh tay, tiến đến nắm nàng kéo lại.
Đại Ảnh giật mình cả kinh, Tiểu Tứ Tử cũng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ khuôn mặt có chút cứng nhắc của Đại Ảnh, hỏi, “Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
Đại Ảnh phục hồi tinh thần, xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mày, tình huống của Đại Ảnh cùng Công Tôn vừa rồi như nhau, cũng bỗng nhiên lại lao vào trong nước, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Đại Ảnh thở dốc hai cái, nhíu mày nói, “Ta vừa thấy…” Nói, nàng xoay mặt chỉ vào mặt nước… Nhưng mặt nước trống không, cái gì cũng không có, làm gì có điểm trắng nào a…
“Sao lại như vậy?” Đại Ảnh vẻ mặt mờ mịt, trong óc đột nhiên thoáng hiện những lời của Lưu Nhị Hổ lúc trước, nói về quỷ thần các loại…
Tuy rằng Đại Ảnh từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt của ảnh vệ, thân kinh bách chiến hơn nữa có thể chưa thấy qua vài chuyện, nhưng giết người phóng hỏa cũng đã làm không ít, nhưng vừa nghĩ đến tình hình vừa rồi cũng không nhịn được mà cảm thấy sau lưng nổi lên khí lạnh, quá quỷ quái, chẳng lẽ thực sự có quỷ thần sao?!
“Thấy cái gì?” Triển Chiêu có chút lo lắng truy hỏi.
“Cái bóng trắng.” Đại Ảnh nói, “Thứ gì ở trong mặt nước, chậm rãi hướng lên đây, ta chăm chú nhìn một hồi, thân thể không thể khống chế được, đầu cũng có chút mơ hồ.”
“Cái bóng trắng?” Triển Chiêu nhìu mày, thấp giọng nói, “Quả nhiên có cổ quái… Đừng nhìn mặt nước nữa, dưới đáy chắc chắn có gì đó kỳ lạ.”
…
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử tới cửa động ở Hắc Hùng sơn, thì thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh đang hong khô y phục trước cửa, Bạch Ngọc Đường ôm đao ngồi trên một vách núi sạch sẽ, thấy hắn tới hất đầu với hắn, ý bảo Công Tôn và Triệu Phổ ở bên trong.
Triển Chiêu cũng không suy nghĩ nhiều, ôm Tiểu Tứ Tử chạy vào, không chú ý tới Bạch Ngọc Đường hơi nhoẻn khóe miệng. Vì vậy, một tiếng “Phụ thân” của Tiểu Tứ Tử khiến cho Công Tôn trong động bị kinh hãi, hưng phấn của Triệu Phổ cũng bị cắt đứt.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, thấy tình cảnh là —— bên đống lửa, Công Tôn mở ra vạt áo trước ngực bị Triệu Phổ đè trên mặt đất hôn thắm thiết.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Phụ thân các ngươi đang làm gì?” Vừa hỏi xong, không đợi Công Tôn trả lời, Tiểu Tứ Tử vội vàng che mắt nói, “Ai nha, không thể nhìn, sẽ bị hỏng mắt mất!”
Triển Chiêu nhịn cười, xoay người bỏ chạy, để lại một câu, “Các ngươi tiếp tục!”
.
Trong động, Triệu Phổ vươn tay sờ sờ cằm, đảo mắt, thì thấy Công Tôn sắc mặt càng ngày càng kém, Triệu Phổ nhích qua một bên, nói, “Nha… Thư ngốc ta tốt xấu cũng coi như cứu ngươi một mạng, ngươi đừng manh động a!”
“Ta làm thịt ngươi!” Công Tôn bật dậy muốn truy sát Triệu Phổ, Triệu Phổ vội vàng chạy, Công Tôn đuổi theo, thế nhưng y phục trên người đều ẩm ướt, vấp chân, lại ngã xuống, Triệu Phổ theo bản năng đỡ được, Công Tôn mắng to, “Đồ lưu manh!”
Triệu Phổ trừng mắt, “Cứu ngươi còn không được, vậy để ngươi ngã xuống a?”
“Ta làm thịt ngươi!” Công Tôn nổi tính hung hãn, muốn liều mạng với Triệu Phổ, Triệu Phổ vội tránh ra rồi bỏ chạy, Công Tôn lại đuổi theo vài bước, lại sẩy chân, lúc này Triệu Phổ muốn dạy y một bài học, không giơ tay đỡ nữa, để cho Công Tôn trực tiếp ngã lên người hắn, đè lên hắn, Triệu Phổ nói, “Nha, lần này là ngươi đè ta a! Ngươi cũng lưu manh a!”
“Đồ đểu!” Công Tôn lại muốn mắng chửi người, Triệu Phổ lại nâng tay nhấc cằm y lên, nói, “Sách, thư ngốc, ngươi đúng là khiến người ta thích mà, đến, lại hôn một cái!” Nói xong, tiến tới hôn tiếp.
.
Cửa, Tiểu Tứ Tử vịn vào vách đá nhìn xung quanh, Tử Ảnh bế bé lên, nói, “Tiểu Tứ Tử, không thể nhìn a!” Vừa nói, vừa liếc nhìn bên trong.
Giả Ảnh hỏi, “Tình hình chiến đấu ra sao rồi?”
Tử Ảnh nói, “Hôn nhau!”
Giả Ảnh nhướng mi, Triển Chiêu đứng một bên, hỏi, “Lúc nãy cũng như vậy?”
Giả Ảnh cười, “Không thì tự dưng ta ra đây hong y phục làm gì a?”
Triển Chiêu nghe xong, hiểu rõ, xoay mặt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa tính kế Triển Chiêu xong cảm thấy cực vui vẻ, bất quá lúc này Triển Chiêu xoay mặt nhìn hắn, híp mắt, trong mắt đầy tính toán… Hắn thấy sau cổ có trận gió mát thổi qua, con mèo này… Hình như có chủ ý hư hỏng.
.
Trong động, Triệu Phổ ở trần đóng khố ngồi chồm hổm một bên, đưa bộ y phục đã hong khô của mình cho Công Tôn, nói, “Ê… Không thể trách ta a, xiêm y của ngươi may bằng vải rẻ tiền, xé một cái đã rách!”
Công Tôn hung hăng liếc hắn, Triệu Phổ gãi gãi đầu, quay mặt đưa lưng về phía y, cầm quần áo đưa cho y, “Mặc không a?”
Công Tôn vươn tay, căm giận tiếp nhận y phục, mặc vào, ngẫm lại vẫn không tiêu được mối hận, nhấc chân đạp Triệu Phổ một cước.
“Ai nha.” Triệu Phổ phối hợp kêu lên một tiếng, xoa xoa cái mông, nhếch miệng nói với Công Tôn, “Đau quá nha.”
Công Tôn nhịn không để cho chính mình nhoẻn lên khóe miệng, mắng, “Không biết xấu hổ, lưu manh!”