Du Long Tùy Nguyệt
Chương 148 : Có người giở ám chiêu
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Trên giường, phía sau tấm màn che, lộ ra một tia noãn ý ái muội, cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tinh xảo mở rộng, để lộ làn da trắng nõn, non mềm khiến người ta muốn nếm thử tư vị.
Một cánh tay vươn đến, đem cẩm bị nhẹ kéo xuống một chút, nhẹ nhàng xoa xoa nơi trắng mịn mềm yếu hơi nhô lên.
“Ân.” Một tiếng rên nhẹ truyền ra.
Bàn tay tại nơi mềm yếu kia nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiếng hừ nhẹ trở nên lớn hơn một chút.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, bàn tay lại vỗ mạnh thêm, trên khối thịt mềm mềm trắng nõn, xuất hiện năm dấu tay hồng hồng nhàn nhạt.
Người trên giường rốt cuộc động đậy, chậm rãi bò dậy, cẳng chân nhỏ tròn lửng ngắn ngủn gập lại, bàn tay nhỏ bé trắng mịn bụ bẫm vươn ra, sờ sờ cái mông trắng như tuyết vừa bị đánh, dẩu cái mỏ ra, “Phụ thân, tại sao?”
“Tại sao? Rời giường.”
“Xoạt” một tiếng, màn giường bị kéo ra, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, noãn ý ái muội bị xóa tan.
Tiểu Tứ Tử trần trụi, bọc một cái cẩm bị vẻ mặt lờ đờ ngồi trên giường, đô đô miệng nhìn Công Tôn, tay vẫn sờ cái mông vừa bị Công Tôn vỗ.
“Ai cho ngươi ngủ mà không mặc quần áo? Sẽ bị cảm lạnh biết không.” Công Tôn trừng mắt, vươn tay nhéo bụng Tiểu Tứ Tử, thịt chỗ này, vừa mềm vừa non, trắng trắng mập mập.
Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, nói, “Vừa mới tắm xong.”
“Tắm xong thì không phải đã mặc lý y (áo lót) cho ngươi sao?” Công Tôn hỏi, “Tại sao lại cởi ra nha?”
“Ngắn.” Tiểu Tứ Tử vung vẩy tiểu khố xái bằng tơ tằm, nói, “Mặc khó chịu.”
“Thật không?” Công Tôn sửng sốt, vươn tay đo đo cái chân ngắn của Tiểu Tứ Tử, nói, “U, dài thêm chút rồi?”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử cũng lên tinh thần.
“Tỉnh ngủ chưa?” Công Tôn mặc y phục cho bé, nói, “Phụ thân dẫn ngươi đi hiệu may mua hai bộ mới?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.
.
Vừa nãy, ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử đi khắp sân tìm Miêu Miêu, bất quá Triển Chiêu đã ra ngoài, trong viện cũng không có con mèo nào, Tiểu Tứ Tử chạy quá nhanh, không cẩn thận vấp phải vạt áo, té ngã dính một thân đầy bùn.
Công Tôn ôm bé đi tắm, tắm xong, để bé ngủ trưa… Bất quá Tiểu Tứ Tử từ trước tới nay đi ngủ, một khi đã ngủ, không đến bốn năm canh giờ sẽ không tỉnh lại, mỗi ngày khi ngủ trưa, Công Tôn đều phải kiểm soát trong vòng nửa canh giờ, nếu không thì buổi tối sẽ không ngủ được.
.
“Cửu Cửu đâu?” Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài nhìn quanh.
“Có chuyện nên tiến cung rồi.” Công Tôn nói.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngước mắt nhìn Công Tôn.
“Nhìn cái gì?” Công Tôn trừng bé, “Bây giờ nhận Cửu Cửu rồi nên không nhận phụ thân phải không?”
“Mới không có.” Tiểu Tứ Tử thắt đai lưng, hỏi, “Phụ thân, chúng ta mở một y quán tại Khai Phong phủ đi.”
Công Tôn ngẩn người, thấp giọng nói, “Mở y quán gì a.”
Tiểu Tứ Tử mặc y phục, vươn hai tay ôm cổ Công Tôn, nói, “Phụ thân không phải nói, muốn mở một y quán ở một địa phương lớn sao? Có thể bán dược, còn có thể chữa bệnh.”
Công Tôn cười cười, nói, “Muốn thì muốn a, bất quá cửa hàng ở Khai Phong phủ này quá đắt.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi, “Cần bao nhiêu bạc nha?”
Công Tôn nhéo nhéo khuôn mặt của bé, nói, “Chuyện của người lớn, tiểu hài tử ngươi đừng có quan tâm.”
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Nhưng ta muốn phụ thân ở lại Khai Phong phủ.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, khe khẽ thở dài, nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta cứ trụ lại lâu như vậy, cũng không phải cách nha.”
“Ngô?” Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương, hỏi, “Vì sao nha? Tiểu Tứ Tử không muốn đi.”
Công Tôn bật cười, nói, “Ngươi nghĩ a, chúng ta không có lý do gì ở lại Khai Phong phủ, vụ án của Hình Hoài Châu Tướng quân đã kết thúc, phong thấp của lão Thái Phi cũng trị… Chúng ta ở tại Khai Phong phủ, ăn dùng đều là của Bao đại nhân, không thân chẳng quen, làm sao có thể ở lại? Khai Phong phủ là nha môn thanh liêm, mỗi một phân tiền đều là dành cho bách tính. Hơn nữa, ta ở chỗ này cũng không thể hành y dạy học như trong thôn, cái gì cũng không làm… Chung quy cũng không phải cách.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, có chút khó hiểu, hỏi, “Vậy… Miêu Miêu bọn họ vì sao có thể ở lại trong Khai Phong phủ? Bọn họ cũng không nộp tiền thuê đất.”
“Nhận được là ai sao?”
Công Tôn lắc đầu, nói, “Không thấy quá rõ, như là du côn.”
Tử Ảnh tiến vào, “Vương gia, Giả Ảnh cùng Triển đại nhân đi thăm dò.”
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Khẳng định có người ở phía sau sai sử.” Nói xong, kêu tất cả ảnh vệ đi thăm dò, lại phân phó, từ nay về sau, mỗi ngày chí ít phải có hai người bảo hộ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.
“Dạ!” Các ảnh vệ cũng tức giận về chuyện này, đều tự tán đi tìm đầu mối.
.
Triệu Phổ thấy Công Tôn tựa hồ có chút tâm sự, trong lòng lo lắng, cúi đầu, vươn tay nâng cằm Công Tôn lên.
Công Tôn khó hiểu, nhìn Triệu Phổ.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ nói, “Không có lần sau đâu, từ nay về sau ai cũng không thể khiến ngươi bị tổn thương.”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ nhoẻn miệng, “Vậy ngươi cười một cái cho ta xem, nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm lòng ta muộn phiền.”
Công Tôn sửng sốt, có chút mất tự nhiên, muốn xoay mặt đi, nhưng Triệu Phổ không buông tay, nói, “Cười một cái cho ta xem.”
Công Tôn bất đắc dĩ, người này có đôi khi cũng thật kỳ quái, liền hơi nhoẻn miệng.
Triệu Phổ vừa thấy Công Tôn nở nụ cười, lập tức cảm thấy xác hồn thư sướng, đứng lên, thấy Tiểu Tứ Tử còn nằm ì trong ngực, liền nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi là tiểu nam tử hán mà, vừa rồi có bảo hộ phụ thân không?”
Tiểu Tứ Tử chậm rãi ngẩng đầu, nắn nắn ngón tay cúi mặt, thành thật lắc đầu.
“Đáng đánh!” Triệu Phổ nhíu mày, “Còn sợ sao? Những người đó khi dễ phụ thân ngươi.”
Tiểu Tứ Tử cau mày lại, lắc đầu, “Không sợ!”
Triệu Phổ gật đầu, “Hảo, còn khóc nữa không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu.
“Vậy lần sau lại gặp phải thì sao?” Triệu Phổ hỏi tiếp.
Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử phải bảo vệ phụ thân.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Nói vậy mới phải.”
Tiểu Tứ Tử liền thực sự ngừng khóc, cũng hết sợ, Công Tôn thầm nghĩ —— Triệu Phổ cũng thật là tài, Tiểu Tứ Tử trước đây mỗi khi bị chấn kinh, cũng phải hơn một ngày mới hồi phục tinh thần.
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngừng khóc, cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Bao Chửng đến hỏi y tình hình cụ thể, Công Tôn liền kể lại cho Bao Chửng.
.
Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, ôm cổ Triệu Phổ, nhỏ giọng hỏi, “Cửu Cửu, ngươi có thích phụ thân hay không nha?”
Triệu Phổ sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghiêm túc, liền bất giác mở miệng, “Thích.”
Tiểu Tứ Tử cười, “Phải thích cả đời nga.”
Triệu Phổ cười gật đầu, “Thích cả đời.”
Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ móc ngoéo, sau đó ghé vào bên tai Triệu Phổ, thì thầm đem sở thích, thói quen, suy nghĩ, ước mơ, phiền não còn có dự định của Công Tôn, toàn bộ đều nói cho Triệu Phổ nghe.
Triệu Phổ sau khi nghe xong, gật đầu nói, “Tiểu Tứ Tử.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn cách đó không xa một chút, sâu kín nói, “Phụ thân ngươi muốn sao trên trời, ta cũng hái xuống cho y.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cửu Cửu tài giỏi nhất.”
Triệu Phổ nghe được trong bụng cũng thoải mái chút, rồi cảm thấy thức giận đến nghẹt phổi, ngầm mắng má nó —— Mụ nội nó, tức chết lão tử, thư ngốc này nhiều tâm sự như vậy hắn dĩ nhiên một chút cũng chưa từng phát hiện, còn để y bị khi dễ, còn để Bàng Dục chơi trội… Đừng để hắn biết kẻ nào muốn chết, gia gia không phế hắn đi sẽ không họ Triệu!