Du Long Tùy Nguyệt

Chương 253 : Vô địch nhất là thư sinh yếu đuối

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi tửu lâu trở về, vừa nghĩ đến Gia Luật Minh phải ăn hai trăm cái trứng gà, Công Tôn liền muốn cười, Triệu Phổ phấn khởi đi bên cạnh, thấy dáng vẻ nén cười của Công Tôn vô cùng khả ái, liền sấn tới, nói, “Nè, thư ngốc.”



“Hả?” Công Tôn nhìn hắn.



Triệu Phổ lại nhích tới gần một chút, nói, “Đến, hôn môi.”



Mặt Công Tôn tái xanh, liều mạng trừng hắn, vừa định mở miệng mắng người, không đề phòng Tiểu Tứ Tử nâng đầu y đẩy về phía trước.



“Thu…” Công Tôn không phòng bị, bị Triệu Phổ hôn…



“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn rốt cuộc phản ứng được, vội vàng né tránh, vươn tay muốn đánh mông Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ lanh tay lẹ mắt cứu được Tiểu Tứ Tử, xoay người bỏ chạy.



“Đứng lại!” Công Tôn đuổi theo phía sau.



Vì vậy, những người đi trên đường, lại lần nữa thấy kỳ cảnh Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử chạy phía trước, Công Tôn đuổi theo phía sau, tiếng Tiểu Tứ Tử vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, làm cho người qua đường đều ước ao tán thán… Một nhà ba người thực sự là ân ái a, hoàn toàn không nhìn ra Công Tôn đã tức đến trắng bệch cả mặt, cùng thần tình hung hãn không gì sánh được.



.



Về tới Khai Phong phủ, Công Tôn tựa lưng vào tường thở hồng hộc, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xổm trước mặt chọc tức y. Công Tôn giơ tay muốn đánh Triệu Phổ, Triệu Phổ đón được nắm tay mềm nhũn của Công Tôn, tâm tình tốt, Công Tôn nhấc chân muốn đá, lại sợ làm Tiểu Tứ Tử bị thương, tức giận đến muốn hung hăng cắn tên lưu manh Triệu Phổ hai cái.



Triệu Phổ thấy Công Tôn tóc mai rối loạn, đôi môi hé mở thở dốc, trong ngực vừa ngứa lại vừa bồn chồn, đem Tiểu Tứ Tử đặt xuống đất, vươn tay ôm lấy Công Tôn.



“A!” Công Tôn kinh hãi, “Ngươi muốn gì? Thả ta xuống!”



Triệu Phổ ôm Công Tôn chạy vào phòng, Tiểu Tứ Tử túm góc áo của Triệu Phổ chạy chậm theo vào.



Tất cả mọi người trong Khai Phong phủ không khỏi lắc đầu.. Tiểu Tứ Tử trưởng thành, lại còn biết giúp Triệu Phổ đùa giỡn phụ thân nó.



Triệu Phổ ôm Công Tôn vào phòng, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi, không dám thật sự manh động, đối với hết thảy những việc này, thật lâu sau Triệu Phổ vẫn thường hay hồi tưởng, vì sao lúc đó hắn lại ‘hiền’ như vậy? Sao không chiếm thêm chút tiện nghi?



.



Công Tôn hầm hừ ngồi bên cạnh bàn, nhìn Tiểu Tứ Tử cười hì hì lẽo đẽo theo sau Triệu Phổ, giống như một cái đuôi nhỏ, mở miệng liền gọi Cửu Cửu, thân thiết không nói nên lời, có chút ganh tị, lưu manh chết tiệt, cướp con của ta.



Tiểu Tứ Tử cọ tới bên người Công Tôn, ngẩng mặt gọi, “Phụ thân.” Công Tôn nheo mắt lại, ôm lấy, vỗ lên cái mông tròn hai cái, Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, gần đây phụ thân thường đánh mông bé.



Công Tôn liếc Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Hôn nhẹ ai?”



Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Triệu Phổ, nói, “Phụ thân.”



“Sau đó?” Công Tôn hỏi.



“Hm… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử rất ngoan cố chọn Triệu Phổ, Công Tôn thở dài, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử.



Đang vui đùa, thì nghe có người gõ cửa.



Triệu Phổ chạy ra mở cửa, vừa nhìn, chỉ thấy Bao Chửng đứng ngoài cửa… Sắc mặt ông không tốt, tựa hồ có chút tâm sự.



“Bao Tướng?” Triệu Phổ mở rộng cửa để Bao Chửng tiến vào, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”



Bao Chửng khe khẽ thở dài, hỏi, “Vương gia có rảnh không?”



Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, “Đương nhiên, Bao Tướng, có chuyện gì?”




Lão đầu nghe được mấy chữ Khai Phong phủ liền ngẩn người, cúi đầu nhìn trang giấy, chỉ thấy bên trên viết là…



Trầm trầm tam thập tái (Ba mươi năm nặng nề trôi)



Oan tình thâm tự hải (Oan tình sâu tựa biển khơi)



Đắc thi tốc thủy trang (Lấy được thơ từ thôn Tốc Thủy)



Tuyết hận duy Trung Đường (Chỉ có Trung Đường mới có thể giúp ngươi rửa hận)



Lão đầu nhìn bài thơ một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn nói, “Lão đi hỏi lão gia đi.”



Lão đầu gật đầu, vội vã vào hậu viện, bước chân tựa hồ bởi vì hoảng loạn mà có chút lảo đảo. Triệu Phổ từng có kinh nghiệm, nên đã có thể xem loại thơ này, đọc những chữ đầu tiên trong bài thơ của Công Tôn từ trên xuống là —— Trầm oan đắc tuyết (oan khiên sẽ được rửa sạch).



Chưa đến chốc lát, thì nghe được tiếng bước chân vội vã truyền đến… Công Tôn và Triệu Phổ xoay mặt, thì thấy được một nho sinh hơn năm mươi tuổi chạy ra, cầm trên tay bài thơ Công Tôn vừa viết.



Công Tôn nhìn hắn một chút, cả người tản ra mùi của dược thảo, không cần hỏi cũng biết đó là một lang trung, liền lên tiếng, “Đường Khải, Đường Ngọc Sơn?”



Người nọ nhìn Công Tôn một lát, gật đầu, hỏi, “Các hạ…”



“Tại hạ là chủ bộ của Khai Phong phủ, Công Tôn Sách, vị này chính là Cửu Vương gia Triệu Phổ.” Công Tôn nói.



Đường Khải hiển nhiên rất là giật mình, nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, một lúc lâu sau mới ngồi xuống bên bàn. Đường Khải niên kỷ đã qua năm mươi, tóc mai đã hoa râm, hắn ngước mắt hỏi, “Bao đại nhân muốn xử vụ án năm đó?”



Công Tôn gật đầu.



Đường Khải do dự một chút, nhìn y nói, “Vậy chính là phán tiên hoàng có lỗi, phán toàn bộ người trong thiên hạ đều sai, Bao đại nhân có lá gan này sao?”



Công Tôn hơi ngẩn người, hỏi, “Việc này cùng với có gan hay không, có quan hệ gì? Sự thực chính là sự thực, cùng với phạm sai lầm có phải hoàng thượng hay không, nhiều người hay không, căn bản không quan hệ.”



Đường Khải nhìn Công Tôn.



Triệu Phổ nói, “Theo chúng ta quay về Khai Phong phủ đi, tiên hoàng tuy đã qua đời, nhưng còn đương kim hoàng thượng, nếu năm đó quả thực là oan tình bị phán sai, nợ tính mệnh của cả nhà ngươi không trả lại được, nhưng… ít nhất có thể khôi phục danh dự, hung thủ chân chính cũng nên trả giá đại giới.”



Đường Khải gật đầu, “Ta đi… Sợ gì chứ, ta phí thời gian nửa cuộc đời, hàm oan ba mươi năm, chỉ cần có thể vì cả tộc nhân giải tội, muốn ta làm gì cũng được.”



Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, mang theo Đường Khải ra cửa.



Nhưng vừa bước ra, Triệu Phổ liền giơ tay cản Công Tôn và Đường Khải lại, sau đó… Giả Ảnh cùng Tử Ảnh chắn trước mặt mọi người, đao kiếm trong tay vung lên… chém rơi vài mai ám tiễn bay tới.



“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Quả nhiên có người theo dõi, tin tức của Gia Luật Minh cũng truyền quá nhanh đó, không biết ăn trứng gà xong chưa, sớm biết vậy lúc nãy bắt hắn ăn bốn trăm cái.”



Công Tôn cũng ý thức được có người phục kích, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Đường Khải thối lui, đứng phía sau Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn xung quanh một chút, nói, “Đều ra cả đi.”



Chỉ chốc lát sau, góc tường và ngõ nhỏ phụ cận có vài chục hắc y nhân đi ra.



Song song, Công Tôn bốn phía hạ xuống không ít ảnh vệ, bốn phương tám hướng đều có người, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn xung quanh, xòe bàn tay đếm đếm, phát hiện mười sáu Ảnh Ảnh đều có mặt.



Các hắc y nhân này liếc nhìn nhau, tựa hồ có chút do dự, Triệu Phổ lạnh lùng nói một câu, “Một tên cũng đừng để chạy, bắt gọn cho ta!”



Một tiếng ra lệnh, mười sáu ảnh vệ chia nhau bắt người… những hắc y nhân này làm sao là đối thủ của họ được, ban đầu còn ngoan cố chống chọi, nhưng rất nhanh đã bị bắt gọn, Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Đường Khải, đi về Khai Phong phủ.