Du Long Tùy Nguyệt

Chương 259 : Văn võ song toàn, ông trời tác hợp

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


“Hắn mang thứ gì tới?” Công Tôn cũng có chút hiếu kỳ, liền hỏi Giả Ảnh.



“Hắc hổ, còn có vài người tướng mạo cổ quái.” Giả Ảnh hơi thần bí nói.



“Hắc hổ?” Tất cả mọi người ngước mắt nhìn hắn.



Giả Ảnh gật đầu, “Hắc hổ cực lớn, hình như dùng để cưỡi.”



Triệu Trinh có chút bất đắc dĩ thở dài, tất cả mọi người vô thức nhìn Triệu Phổ, “Cưỡi hắc hổ đánh giặc?”



Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thấy mọi người đều nhìn mình, dở khóc dở cười mà nói, “Có cái khỉ gì để dùng chứ, hắn đánh không thắng chính là đánh không thắng, có bản lĩnh thì cưỡi hắc long tới!”



Mọi người cũng muốn cười.



“Cưỡi hổ… đôi chân không phải sẽ chấm đất sao?”Công Tôn đột nhiên lẩm bẩm.



Triệu Phổ có chút vô lực nhìn y, “Thư ngốc, ngươi đang nghĩ cái gì đó?”



Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ… Mọi người sửng sốt một hồi, đều cúi đầu cười thầm… đúng như lời Công Tôn vừa nói, cưỡi hổ đánh trận thật sự quá quỷ dị, càng nghĩ càng buồn cười.



Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhỏ giọng hỏi y, “Phụ thân, hổ hổ sẽ cắn người sao?”



“Hổ hổ chính là đại miêu.” Công Tôn nựng cằm bé, nói, “Đi, chúng ta đi xem hổ.”



“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn ôm bé ra ngoài.



Triệu Trinh ở một bên đi tới, dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ thấy được bèn gọi Công Tôn đến, nói, “Thư ngốc, ta ôm giúp ngươi một chút.”



Tiểu Tứ Tử vừa nghe, thuận thế rướn người hướng vào lòng Triệu Phổ, Công Tôn mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng Tiểu Tứ Tử gần đây càng ngày càng nặng, ôm bé thật sự rất mệt, hơn nữa Tiểu Tứ Tử cũng thích Triệu Phổ ôm.



Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, thấy Triệu Trinh bên cạnh ước ao nhìn mình, bèn bế bé đến gần, hỏi Triệu Trinh, “Có muốn bế không?”



Triệu Trinh sửng sốt, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đối mặt với hắn, một đôi mắt to chớp a chớp.



Triệu Trinh chưa từng bế tiểu oa nhi thế này, tuy rằng đã tới tuổi làm cha.



Ngay khi Triệu Trinh không biết nên ứng đối như thế nào, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn hai tay, gọi, “Hoàng Hoàng.”



Triệu Trinh sửng sốt, theo bản năng vươn tay tiếp được Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới.



Tiểu Tứ Tử mập mạp, quả thật hơi nặng, bất quá Triệu Trinh thường ngày cũng có luyện công, bế một em bé béo cũng không đáng kể, bé con tròn vo cười tủm tỉm, giống như một cái bánh bao nhỏ… Không phải, là giống viên gạo nếp, Triệu Trinh cảm thấy tâm ngứa, các phi tử kia của hắn, nếu có thể sinh cho hắn một em bé như vậy thật là tốt biết bao.



.



Sau đó, Triệu Trinh bãi giá, đến bãi săn.



Triệu Phổ thật ra không nóng vội, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Công Tôn thong thả đi từ từ đến bãi săn.



Công Tôn thấy Triệu Phổ một mặt đi, một mặt cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, bèn nói, “Ngươi còn rất chu đáo.”



Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, cười nói, “Là Tiểu Tứ Tử vô địch.” Vừa nói, vừa ôm Tiểu Tứ Tử lắc lư, “Tiểu Tứ Tử có phải vô địch hay không?”



“Ạ!” Tiểu Tứ Tử tặng cho Triệu Phổ một nụ cười thật tươi, sau đó gật đầu, giơ một ngón tay chỉ phía trước, nói, “Cửu Cửu, chúng ta đi xem hổ hổ!”



“Được.” Triệu Phổ nâng bé lên, chạy đến phía trước, “Đi xem hổ hổ!”



Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ, cười đến run cả người.



Công Tôn ở phía sau, thấy một lớn một nhỏ như điên như dại chạy tới phía trước, lắc đầu. Từ khi Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong, ngày nào cũng phi thường vui vẻ, so với khi ở thôn Nhã Trúc thì vui vẻ hơn nhiều lắm. Khe khẽ thở dài, Công Tôn lại nghĩ, Triệu Phổ nhìn toàn diện mà nói, kỳ thực cũng có không ít ưu điểm… Nghĩ vậy, chạy chậm đuổi theo.
“Vậy, Vương gia nghĩ, dùng cái gì cược thì tốt?” Gia Luật Minh hỏi Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp tục nhìn Công Tôn.



Công Tôn cúi đầu giả vờ không biết, chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, tâm nói… Chuyện này đừng có hỏi ta.



“Không bằng vậy đi.” Gia Luật Minh cười nói, “Nếu ta thua, ta sẽ ở lại Khai Phong phủ này một thời gian, nếu các ngươi thua, cũng phái một vị hoàng thân trọng thần, đến Đại Liêu ta ở một thời gian?”



Công Tôn khẽ nhíu mày, ý của Gia Luật Minh là, nếu hắn thua, hắn lưu lại làm con tin, Đại Tống thua, để hắn mang một hoàng thân quốc thích về Liêu quốc làm con tin.



Gia Luật Minh nhìn Triệu Phổ, cười hỏi, “Cửu Vương gia, ngài thấy thế nào?”



Tất cả mọi người nhíu mày, ý của Gia Luật Minh, là muốn cùng Triệu Phổ trao đổi? Khó mà làm được, binh mã Đại Nguyên Soái của Tống triều, làm sao có thể đến Liêu quốc.



.



Đang xôn xao, Triển Chiêu nhác thấy Bao Chửng bĩu môi với mình một cái, rồi liếc nhìn Bàng Cát.



Triển Chiêu đảo tròng mắt, tay phải nhẹ nhàng búng… Bắn ra một cỗ chân khí, vừa lúc bắn trúng mông Bàng Cát.



“Ác…” Bàng Cát cả kinh, cái mông tê rần, vươn tay bụm lại.



Chúng thần đều nhìn lão, Bao Chửng nhanh miệng nói, “Nga? Bàng Thái Sư muốn đứng ra à?”



“Ta…” Bàng Cát cả kinh há to miệng, Bao Chửng không đợi lão nói hết chữ ‘ta’. Liền tán thán, “Tinh thần công trung thể quốc, vì nước hy sinh thân mình của Thái Sư thật sự làm cho người khác cảm động! Không hổ là nhất phẩm đương triều, quan viên mẫu!”



Quần thần cũng đều nói, “Thái sư đúng là tấm gương cho bọn ta!”



Bàng Cát gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tâm nói… Ta điên hả?! Hảo hảo Thái Sư không lo, chạy đi Liêu quốc làm cái gì, tới đó thì có cái gì tốt a?!



Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hai người đều dở khóc dở cười, Triển Chiêu cũng hùa theo các trung thần vỗ tay —— Thái Sư thật gương mẫu.



Triệu Trinh cũng rất vui mừng, gật đầu nói, “Thái Sư quả nhiên là trọng thần của quốc gia, hảo!” Nói xong, nhìn Gia Luật Minh, “Cứ như vậy đi.”



Bàng Cát thiếu chút nữa bật khóc, tâm nói, hoàng thượng ơi hoàng thượng, con rể tốt của ta ơi, tại sao ngươi đẩy ta ra ngoài?!



Lại nhìn Bàng phi, tuy vẫn đoan trang như cũ, nhưng trong mắt cũng đầy kinh hoàng, hiển nhiên tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, nàng cùng Bàng Dục đều khó hiểu, phụ thân có phải ăn nhằm thứ gì hư hỏng rồi không, tại sao lúc này lại ra mặt a?!



Gia Luật Minh trong lòng tính toán… Tuy rằng ban đầu muốn Triệu Phổ đi, bất quá… Bàng Thái Sư quyền cao chức trọng, đồng thời nữ nhi đang làm quý phi, nếu mang về cũng có chỗ dùng, liền gật đầu, “Hảo!”



Sau đó, mọi người chuẩn bị tỷ thí, Bàng Cát sắc mặt đau khổ, vươn tay chỉ vào Bao Chửng, run rẩy nói, “Này… Ngươi cái tên đen thui này, dám ám toán ta… ta…”



Bao Chửng nhướng mi một cái, nói, “Ta cái gì? Ngươi đừng có ngươi ngươi ta ta, đừng quên, một hồi Triển hộ vệ cũng ra tỷ thí, ngươi tưởng hắn tới chơi à?”



“Ách…” Cả gương mặt Bàng Thái Sư trướng lên đỏ bừng, nghĩ nghĩ, hảo hán không thèm tính toán, vội vàng lôi kéo Triển Chiêu, nói, “Triển hộ vệ… Ngươi nhất định phải thắng đó!”



Triển Chiêu cười tủm tỉm nói với Bàng Cát, “Thái sư, ván thứ nhất không phải ta đấu.”



“A?” Bàng Cát sửng sốt.



Lúc này, có bóng trắng chợt lóe lên, phía sau Triển Chiêu có một người hạ xuống, là Bạch Ngọc Đường.



Bàng Thái Sư sửng sốt, há hốc mồm nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, liền cảm thấy Bao Chửng phía sau vỗ vỗ vai lão, nói, “Lão Bàng à, gom góp gia sản xong chưa? Xem ra ta lại phải thay nạn dân trong thiên hạ cảm tạ ngươi cứu tế nữa rồi.”



“Ách…” Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu… hai mắt trợn trắng, ngã vật ra.



Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn nhau, cười mà không nói.



Tiểu Tứ Tử ngồi trong lòng Công Tôn, thấy mọi người luống cuống tay chân dìu Bàng Cát vào góc, cũng hắc hắc cười, Công Tôn và Triệu Phổ đều có chút khó hiểu mà nhìn bé, vật nhỏ này, rốt cuộc là hồ đồ, hay là thông minh đây?