Du Long Tùy Nguyệt
Chương 262 : Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên… pia~
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Triệu Phổ một tay nắm Tân Đình Hậu tiến vào rừng cây, Gia Luật Minh cũng theo sau, bọn Giả Ảnh Tử Ảnh đương nhiên là âm thầm đi theo, mặt khác, Triệu Trinh còn phái hai ảnh vệ lặng lẽ bám theo Triệu Phổ. Sự thật giống như Công Tôn nói, an nguy của Triệu Phổ, liên quan đến an nguy của Đại Tống, vạn nhất xảy ra điều gì sơ xuất, vậy không phải chuyện đùa.
Vào rừng, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ kỳ thực không có nghiên cứu gì về chuyện đi săn… Bất quá cũng không cần lo lắng, Giả Ảnh Tử Ảnh bọn họ chắc chắn đi theo, tất nhiên sẽ giúp hắn đuổi dồn tất cả dã thú tới một chỗ… Mặt khác, hắn khá hoài nghi, bãi săn này nhiều năm không ai vào, bên trong sẽ có dã thú sao? Không chết đói hết là hay rồi.
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Gia Luật Minh thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, nói, “Vương gia… Dẫn thú như thế nào a?”
Triệu Phổ nhìn nhìn hắn, nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến nhìn nơi khác, tâm nói… Ngươi cút nhanh đi, đừng có theo ta.
Gia Luật Minh cũng nhìn ra dáng vẻ lạnh nhạt của Triệu Phổ, đương nhiên, vẻ mặt bây giờ của hắn, so với khi ở bên thư sinh kia, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, rất giống một Vương gia chân chính.
Lần đầu tiên Gia Luật Minh gặp Triệu Phổ, là khi hắn theo phụ hoàng mình đánh trận… Lúc đó Triệu Phổ và hắn đều rất trẻ tuổi, hắn thủy chung vẫn không tin một nhân vật được xưng tụng giống như chiến thần, cư nhiên lại là một người Tống suy nhược vô năng trong ấn tượng của hắn.
Trận chiến đó, Triệu Phổ đánh cho Liêu quốc đại bại, khiến hắn suýt nữa mất đi phụ hoàng, còn khiến cho Liêu quốc tổn thất hơn mười vạn binh mã… Hôi nhãn Tu La kia đánh một trận thành danh, từ nay về sau vô địch.
Gia Luật Minh cũng đem hình tượng của nam nhân này khắc thật sâu vào lòng.
Sau đó, nhờ một chuyện, bọn họ tiếp xúc lẫn nhau, Gia Luật Minh bị Triệu Phổ hấp dẫn thật sâu… Nam nhân này, trên người có một loại vương giả khí rất tự nhiên trọn vẹn, hắn tựa hồ cái gì cũng có thể tùy tính mà làm, hoàn toàn phớt tỉnh… Bất luận việc gì, hắn cũng trơ trơ, chỉ là thích cưỡi con ngựa điên, cầm lưỡi đao cự đại sắc bén, chém giết tại sa trường.
Chỉ là… Hôm nay gặp lại nhau ở Trung Nguyên, dáng vẻ của Triệu Phổ khi ở bên Công Tôn, như kim châm làm đau đớn hai mắt Gia Luật Minh, hắn rốt cuộc minh bạch, nam nhân này, cũng có thứ để quan tâm.
Kẻ như đế vương này sẽ ngẩng mặt cười ha ha lẽo đẽo theo sau một con mọt sách nói nói cười cười, còn ôm một oa nhi béo một đường trêu đùa chọc nó vui… Đây căn bản không phải là hôi nhãn Tu La, hắn không chịu nổi một Triệu Phổ như vậy.
“Vương gia.” Gia Luật Minh tựa hồ còn muốn nỗ lực một lần cuối, nói với Triệu Phổ, “Có từng cân nhắc… nên thay đổi một lối sống?”
Triệu Phổ vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai… Lười phản ứng.
Chính lúc này, không biết là ai, từ trong rừng đuổi một con hươu chạy ra.
Triệu Phổ cả đời đều đóng ở Mạc Bắc, còn chưa được thấy nhiều loại động vật, vuốt cằm nhìn chằm chằm con vật nọ, một lát mới hỏi, “Đây là con gì nha?”
Gia Luật Minh lại càng chưa được thấy, cũng nhìn chằm chằm, hỏi, “Là… thuộc loài lộc phải không? Hay là con dê?”
Triệu Phổ lắc đầu, hỏi, “Không biết có cắn người hay không?”
Tử Ảnh và Giả Ảnh âm thầm lắc đầu thở dài —— Thật mất mặt!
Các ảnh vệ của Triệu Trinh cũng lặng lẽ cười thầm.
.
“Tại sao không làm đế vương?” Gia Luật Minh chưa bỏ cuộc hỏi lại một câu.
Triệu Phổ thở dài, nói, “Con này không biết là lộc hay là dê a, cho ngươi đó… Ta đi chỗ khác.” Nói xong, đá Hắc Kiêu một cái.
Hắc Kiêu còn chưa cam nguyện đi, tâm nói… Chỉ vậy rồi đi sao? Không đánh với hắn một trận à? Ta còn đang muốn cắn con ngựa béo của hắn mà!
Sau khi Triệu Phổ xoay người rời đi, ánh mắt của Gia Luật Minh cũng dần dần biến lạnh, hắn nhẹ nhàng lấy ra một trúc địch khéo léo… Hướng lên không trung thổi một hơi.
Rất kỳ quái chính là, âm thanh do trúc địch này phát ra phi thường yếu ớt, hầu như không nghe được… Khàn khàn khô khan, phiêu tán trong rừng, giống như tiếng gió.
Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu vào rừng, Hắc Kiêu vẫn giận hắn… Nó đã lâu không được ra chiến trường, chỉ phải dạo chơi nơi sân vắng, cầu nhỏ, một chút hứng thú cũng không có.
Triệu Phổ thấy nó tựa hồ lại muốn vùng vằng ầm ĩ, liền nhéo tai nó, “Ngươi muốn làm gì? Tạo phản hả?”
Hắc Kiêu hồng hộc kêu vài tiếng… đột nhiên dừng lại, ngước mắt, cảnh giác nhìn phía trước.
Triệu Phổ cảm thấy kỳ quái, liền dõi theo hướng Hắc Kiêu đang nhìn, hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Hắc Kiêu chậm rãi lui về sau từng bước.
Triệu Phổ thì lại sửng sốt… Ta nói, chuyện này con mẹ nó thật mới mẻ a, Hắc Kiêu đời này còn sợ cái gì? Ngay cả hổ mà nó còn dám đấu… Thứ gì có thể khiến nó sợ thành như vậy?
Đang khó hiểu, đột nhiên… cảm giác trong rừng xao động mãnh liệt.
Triệu Phổ đi tới, ôm lấy hài tử nọ, thả người nhảy ra khỏi rừng, nói với bọn Giả Ảnh, “Ba con súc sinh kia đều hết lôi ra, lão tử bắt Gia Luật Minh nuốt sống chúng nó!”
…
Những người bên ngoài đã sớm nghe được động tĩnh long trời lở đất trong rừng, ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, không ai ngồi yên được.
Đan lúc mọi người hoảng loạn, chỉ thấy Triệu Phổ thả người bay ra, trước tiên đem một tiểu hài nhi đặt trước mặt Công Tôn, nói, “Thư ngốc, mau cứu!”
Công Tôn ngồi xổm xuống bắt mạch lại sờ sờ, “Không sao, gãy một đoạn xương sườn, lại bị chấn kinh nên hôn mê!”
“Hồi bẩm hoàng thượng!” Lúc này, một ám vệ đi ra, quỳ xuống đất báo cáo với Triệu Trinh, “Gia Luật Minh giấu diếm độc kế, mai phục voi dữ và phục binh trong rừng, chuẩn bị ám sát Vương gia!”
“Nực cười!” Triệu Trinh vỗ long án đứng dậy, nói với cấm quân bên cạnh, “Bắt sống Gia Luật Minh cho ta, tất cả người Liêu tới đây, đều giam lại!”
…
Cuối cùng cấm quân trở về bẩm báo, nói bên ngoài bãi săn có một cái động rất lớn, đại khái lũ voi này được đưa vào theo đường đó, mà Gia Luật Minh đã sớm bỏ chạy không thấy tung tích.
Triệu Trinh nhíu mày, hạ lệnh dán cáo thị truy nã hắn toàn thành.
Quần thần đều hiếu kỳ vây một bên ngắm voi, tán thán trên đời này không ngờ lại có loài vật to như vậy.
.
Công Tôn và Triệu Phổ mang tiểu hài nhi về Khai Phong phủ, Công Tôn nối lại xương sườn cho nó, Tử Ảnh giúp tiểu hài nhi tắm rửa thay y phục sạch sẽ.
Hắc Kiêu vẫn không chịu về chuồng, bồi hồi mãi trước cửa phòng của tiểu hài nhi không đi, Triệu Phổ cũng không đi trông nom nó mà ngồi trong sân uống trà.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn tiểu ca ca trong phòng kia.
Công Tôn đi ra hỏi, “Thực sự là hài tử này dũng cảm đấu với voi dữ cứu Hắc Kiêu sao?”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nói, “Hài tử này khó lường, nó chỉ có một thanh chủy thủ, đâm bị thương con voi hai lần… Đó là một tiểu dạ xoa.”
“A.” Công Tôn cười lắc đầu.
Triệu Phổ hỏi, “Nè, nó bao nhiêu rồi? Được mười tuổi chưa?”
“Mười tuổi?” Công Tôn cười nói, “Đừng thấy vóc dáng của nó không nhỏ, có điều, tuổi tác còn rất nhỏ.”
“Bao nhiêu?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn vừa uống trà vừa nói, “Nhiều lắm là sáu bảy tuổi.”
Triệu Phổ cả kinh, “Thật không?”
Công Tôn gật đầu.
“A…” Triệu Phổ trong lòng hoan hỉ, hài tử này đúng là nhân tài.
Lúc này, chỉ thấy Tử Ảnh kích động chạy ra, nói, “Vương gia Vương gia, ta biết hài tử này tên gọi là gì!”
“Gọi là gì?” Triệu Phổ hỏi, “Tỉnh rồi?”
“Chưa tỉnh.” Tử Ảnh đưa qua một mai ngọc bội nho nhỏ cho Triệu Phổ, nói, “Nó đeo trên cổ.”
Triệu Phổ tiếp nhận nhìn xem, chỉ thấy mai ngọc bội đó màu xanh biếc trong suốt, bên trên điêu khắc một con ưng hung hãn.
“Ngọc tốt a!” Công Tôn giật mình nói, “Điêu công cùng ngọc chất, là thượng phẩm.”
Triệu Phổ lật ngọc bội qua, chỉ thấy mặt trước là một con hùng ưng, mặt sau, có khắc hai chữ mạnh mẽ hữu lực —— Tiêu Lương!