Du Long Tùy Nguyệt
Chương 265 : Lưu manh sẽ truyền nhiễm
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
“Ngươi đang làm gì đó?” Công Tôn bị Triệu Phổ kéo vào trong một hẻm nhỏ.
Triệu Phổ bảo Tử Ảnh đến hiệu may mang vài bộ quần áo tới, thay đổi một bộ trang phục, ăn mặc như một võ sinh hành tẩu giang hồ, còn cố ý bôi đen cả khuôn mặt mình.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử ở một bên cười tủm tỉm, “Giống Bao Bao.”
Công Tôn cũng muốn cười, còn chưa cười ra tiếng, Triệu Phổ đã đón lấy tương cháo do Tử Ảnh làm ra, bôi lên mặt Công Tôn.
“A…” Công Tôn vội vàng tránh né, nhưng Triệu Phổ đè lại không cho y chạy, “Thư ngốc, phối hợp đi, nhiều người mới thú vị!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Công Tôn bị bôi tương đầy mặt, cảm thấy vừa chua lại vừa mặn, khó chịu muốn chết, đáng trách nhất là Triệu Phổ chết tiệt tay chân còn không sạch sẽ!
Công Tôn xoa xoa mặt, hung hăng đạp Triệu Phổ một cước.
Triệu Phổ rất thoả mãn, đồng thời hạnh phúc vì được đánh trúng, xoay mặt hỏi Tử Ảnh cũng đang bôi đen, “Ê, nhìn ra không?”
Tử Ảnh lắc đầu, “Vương gia, trông rất giống lưu manh!”
Triệu Phổ gật đầu, “Được!”
Công Tôn vừa thay đổi một bộ y phục của võ nhân, vừa hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại phải bôi đen mặt như vậy?”
“Chúng ta đi gây sự, bôi lên như vậy, làm chuyện xấu không ai có thể nhận ra.” Nói xong, Triệu Phổ kéo Công Tôn đi.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương tay nắm tay, cũng muốn đi theo “làm chuyện xấu”, Đại Ảnh và Phi Ảnh không biết từ đâu nhảy xuống, chiếu cố hai vật nhỏ.
.
Triệu Phổ kéo Công Tôn đang tâm không cam tình không nguyện ra ngoài phố, không cần đi quá xa, liền nhìn thấy chính giữa con đường phía trước có không ít người vây quanh. Có người giang hồ mặc võ phục, cũng có người đi đường vây xem náo nhiệt.
Công Tôn bị Triệu Phổ kéo vào trong đám người, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng muốn chui vào, bị Đại Ảnh và Phi Ảnh nắm áo kéo lại —— Không được đi!
Chỉ thấy trong đoàn người, có nhiều kẻ đang giằng co với một đám quan binh, trên mặt đất nằm hai cỗ thi thể, có mấy kẻ giang hồ đang gây ồn ào. Các quan binh muốn đem thi thể tới Khai Phong phủ điều tra rõ về người chết, bọn giang hồ thì muốn mang thi thể đi.
Triệu Phổ và Công Tôn nhìn xung quanh một chút, không thấy Triển Chiêu, có chút khó hiểu, liền hỏi một người đi đường đang xem náo nhiệt bên cạnh, “Xin hỏi, nghe nói ban nãy có rất nhiều kẻ làm khó dễ Triển đại nhân, người đâu rồi?”
“Nga, ban nãy có quan binh tới, Triển đại nhân đã bị một bạch y nhân lôi đi.” Người xem náo nhiệt kia nói, “Đám giang hồ này thật không biết lý lẽ.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Nga~ Bạch Ngọc Đường xuống tay thiệt là nhanh.
Công Tôn kéo kéo Triệu Phổ, nói, “Nếu không có chuyện gì, chúng ta quay về đi?”
Triệu Phổ xoa tay, cười nói, “Gấp cái gì, nhìn xem náo nhiệt rồi nói tiếp.”
Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải ở lại cùng hắn xem.
Lúc này, chợt nghe mấy tên giang hồ nghểnh cổ nói, “Chúng ta giang hồ chuyện giang hồ, cái gì Khai Phong phủ a! Không tới phiên các ngươi quản!”
Đô Thống cấm quân dẫn đầu kia là Dương Nhất Hà, người này võ nghệ cao cường, làm người tương đối nghiêm túc, thấy đám giang hồ kia xỏ lá vô lại, liền quát, “Gây tai nạn chết người há lại là chuyện trẻ con, cản trở phá án hết thảy áp đi!”
Sau đó, cấm quân bắt đầu bắt người, bọn giang hồ này cùng với những người xem náo nhiệt vội vàng bỏ chạy, đám võ lâm nhân sĩ vừa mới ồn ào cũng chửi xéo rồi tháo chạy.
Dương Nhất Hà lắc đầu thở dài, gọi người thu thập một chút, mang thi thể cùng kẻ sát nhân đi, vừa xử lý vừa lầm bầm, “Đã quá loạn, còn thêm phiền!”
Triệu Phổ đi tới, vươn tay vỗ vai Dương Nhất Hà, hỏi, “Này, Dương huynh, chuyện gì xảy ra a?”
Dương Nhất Hà nghe thấy thanh âm rất quen tai, nhìn tới thì càng hoảng sợ, tâm nói tên này từ đâu đến? Tại sao còn đen hơn cả Bao đại nhân? Mà còn biết mình?
Triệu Phổ thấy hắn không nhận ra mình, liền giơ tay chỉ chỉ mặt mình, nói, “Ta, Triệu Phổ nè.”
Dương Nhất Hà sửng sốt, “Vương gia… ngươi…”
Công Tôn chớp chớp mắt, suy nghĩ —— Tiếp tục hai câu nữa sao?
“Các ngươi thuộc phân đà nào? Đệ tử của ai? Cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn?!” Một đệ tử Nhật giáo nói, “Nhìn lại mấy người các ngươi kìa, đen như than, còn gầy như cây đậu!”
Công Tôn đời này, hận nhất người ta dùng mọi cách mắng y gầy! Tên này còn dám nói y gầy như cây đậu hả?
Công Tôn mỉm cười, ngước mắt nhìn nhìn bọn chúng, nói với Triệu Phổ, “Ai, ầm ĩ cái gì, sư phụ nói, người của Nhật giáo, múa mép khua môi ghê gớm lắm, còn dặn chúng ta nếu như sau này có xung đột, nghìn vạn lần đừng tính toán với bọn người của Nhật giáo làm chi! Bởi vì chúng đều quá yếu, chịu không nổi một kích.”
Nhật giáo giáo chúng đều có chút choáng váng, tâm nói… Giáo chủ Nguyệt giáo này luôn theo chân giáo chủ Nhật giáo bọn chúng xưng huynh gọi đệ, không ngờ đằng sau lại nói bọn họ như vậy.
Công Tôn nói xong, nhìn Triệu Phổ, nhướng nhướng mi, như vậy là hỏi —— Sao hả?
Triệu Phổ nhún vai một cái —— Tàm tạm!
Công Tôn hơi nheo mắt lại, hôm nay bôi tương lên mặt, làm xằng làm bậy cũng không sợ, bèn nói, “Đều trở về luyện lại công phu cho gia gia! Cả đám nhìn chỉ tổ bẩn mắt, đừng lang thang khắp nơi làm mất mặt!” Nói xong, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phổ và Tử Ảnh, nghênh ngang đi đến một cái bàn gần đó, tiện chân đá ngã cái ghế, quát, “Tiểu nhị, dọn thức ăn, phải so với bàn bên kia ngon hơn gấp mười lần!”
“Ách… Dạ đại gia!” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ chạy xuống chuẩn bị thức ăn, tâm mắng, đám giang hồ này một người so với một người càng khó ưa!
Triệu Phổ tới bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, ngước mắt, thấy Nhật giáo giáo chúng đều tái cả mặt rồi, liền khẽ nói với Công Tôn, “Nè, thư ngốc, bình thường lại chút đi, không cần nhập tâm như vậy chứ?”
Công Tôn tâm tình tốt lộ rõ ra trên mặt, ồn ào, “Ngươi con mẹ nó nói cái gì?”
Triệu Phổ giật khóe miệng… Công Tôn hít sâu một hơi —— Quá mức nghiện!
Mà nguyên bản, Công Tôn bọn họ muốn chờ người của Nhật giáo phát hỏa, nhưng không ngờ, những người đó tựa hồ nhịn xuống, cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt tức giận.
Công Tôn có chút giật mình, nhìn Triệu Phổ —— Thật sự nhịn được kìa!
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, liền thấp giọng nói, “Tiếp tục chút nữa đi.”
Công Tôn cười tủm tỉm, hảo nha.
Triệu Phổ thấy Công Tôn lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh hiếm có, trong lòng như bị móng vuốt của một con mèo nhỏ gãi nhẹ, ngứa a ngứa!
Công Tôn ngước mắt, nhìn đám người phía sau một chút, nói, “Ta đã bảo tửu lâu có mùi thối thoang thoảng đâu đây mà, cũng phải thôi, ngồi cùng người của Nhật giáo mà, vậy còn không thối sao!”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Được!
Công Tôn nghĩ nghĩ —— Thỉnh thoảng làm ác bá một lần, cảm giác thật hả hê!
“Nè, ngươi muốn gây sự phải không hả?” Nhật giáo có vài đệ tử trẻ tuổi nhịn không được, quay sang rống Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói, “Hờ, sư phụ nói một chút cũng không sai, Nhật Nguyệt Càn Khôn tứ giáo a, vị trí nên điều chỉnh một chút, Nhật giáo rõ ràng là vô dụng nhất, làm sao có thể đứng trước nhất được? Phải đặt ở sau cùng mới đúng! Phải là Nguyệt Càn Khôn Nhật giáo!”
“Ngươi thối lắm!” Một Nhật giáo giáo chúng nghe hết nổi, đột ngột đứng bật dậy.
Công Tôn cười nói, “A, ngươi cho là ta giống như ngươi sao, trên dưới há mồm đảo ngược sự thật?!”
Triệu Phổ và Tử Ảnh mở to hai mắt nhìn Công Tôn, mồm há thật to, giơ tay đỡ lấy cái cằm… coi chừng cằm rớt.
Công Tôn vẻ mặt bỡn cợt nhìn Triệu Phổ —— Giống không? Thực sự giống côn đồ lưu manh không?
Triệu Phổ cắn răng nắm chặt nắm tay —— Thật đáng yêu!
Tử Ảnh ở một bên thở dài —— Nồi nào vung nấy!
“Hảo!” Nhật giáo giáo chúng rốt cuộc nhịn không được, hắn một cước đá cái bàn lật ngược, nói, “Hôm nay ta thà phá bang quy bị phạt, cũng phải hảo hảo giáo huấn các ngươi!”
Công Tôn và Triệu Phổ nghe xong liếc mắt nhìn nhau, bàn tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng vỗ —— Khiêu khích thành công!