Du Long Tùy Nguyệt

Chương 267 : Vào nhầm cấm địa, miếu hoang có người

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi Khai Phong phủ, lặng lẽ chạy tới địa bàn của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, Triệu Phổ và Công Tôn vốn cải trang thành Nhật giáo giáo chúng, nhưng vừa ra khỏi cửa không xa, Triệu Phổ đột nhiên nắm Công Tôn kéo lại, mang y về phòng, ép buộc y thay một bộ bạch y của Nguyệt giáo.



Công Tôn khẽ nhíu mày, nói, “Sáng nay chúng ta đã giả trang thành Nguyệt giáo, dễ bị người phát hiện.”



Triệu Phổ nói, “Mặc kệ, không cho ngươi mặc áo đỏ đi gặp người.”



“Vì sao?” Công Tôn có chút khó hiểu.



“Nói chung là không cho!” Nói xong, kéo Công Tôn còn đang mờ mịt chạy ra cửa.



Lần này, căn cứ theo tin tức thám thính được, người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo đang trú tạm tại một ngôi chùa to ở ngoại thành Khai Phong, Triệu Phổ thi triển khinh công, mang theo Công Tôn rất nhanh đã chạy tới cổng chùa.



Ngoài cổng có mấy tên thủ vệ, điều này làm cho Công Tôn thấy có chút ngoài ý muốn, nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Tại sao cổng chùa lại có thủ vệ?”



“Có tật giật mình thôi.” Triệu Phổ thờ ơ nói, thấy bên trong hình như có đèn đuốc rực rỡ, liền cười cười, “Xem ra rất là náo nhiệt.”



“Không náo nhiệt sao được, cả ngày hôm nay, sáng sớm còn bình thường, buổi chiều lại đánh nhau tơi bời.” Công Tôn nhịn không được mà bật cười.



Triệu Phổ cũng vui vẻ, hai người cùng nhau đi tới cổng.



Như cũ, thủ vệ ngoài cổng hỏi một loại ám hiệu nối câu ngớ ngẩn —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, công đức vô lượng!



Triệu Phổ ngẩn người, đối —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, vạn thọ vô cương.







Đối xong, bọn họ được cho vào.



Công Tôn vẻ mặt kính nể nhìn Triệu Phổ, thấp giọng hỏi, “Như vậy mà ngươi cũng có thể đoán ra?”



Triệu Phổ cười cười, nói, “Ai, đối phó với đồ ngốc, phải so với hắn càng thêm ngốc!”



Công Tôn cười tủm tỉm, hỏi, “Giống như đạo lý: đối phó với lưu manh, phải so với hắn càng thêm lưu manh sao?”



Triệu Phổ có chút hư hỏng khếch mép cười, hỏi, “Muốn lưu manh ta sao?”



Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, “Nằm mơ đi thôi.”



Triệu Phổ không hề gì nhướng nhướng mi, “Không thành thật, một chút cũng không đáng yêu.”



Công Tôn trừng hắn, Triệu Phổ nói, “Nè, đừng trừng, trừng nữa coi chừng bị lộ!”



Công Tôn không nói, cúi đầu cùng Triệu Phổ đi đến nơi có đông người, chỉ thấy Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo cũng không phải xếp thành từng hàng độc lập, mà đều tụ lại cùng một chỗ, đứng lộn xộn trong đại điện.



Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Chỗ nào là bốn giáo phái chứ, rõ ràng là cùng một giáo phái mà, cho nên chia làm Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, chính là dời đi đường nhìn của người khác, dễ dàng làm việc.”



“Ngươi đoán, bọn chúng rắp tâm chia rẽ để võ lâm Trung Nguyên trở mặt thành thù, rốt cuộc là có mục đích gì?” Công Tôn hỏi.



“Chắc là muốn gây hỗn loạn, đây gọi là e sợ thiên hạ bất loạn.” Triệu Phổ nói, thấy có người tới, liền cùng Công Tôn liếc mắt ra hiệu cho nhau, đều đồng loạt im lặng, nghe những người khác nói.



Lúc này, có một đám đông Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giáo chúng tiến đến, đều mang dáng vẻ tức giận bất bình, tựa hồ đây đó nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại không dám đánh nhau, có vài tên còn đang bị thương.



Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.



Rất nhanh, tiếng nói chuyện của mọi người to dần, đều là chỉ trích đây đó gây sự.



Công Tôn vừa nghe, vừa nhìn xung quanh bốn phía, Triệu Phổ hỏi y, “Tìm cái gì vậy?”



“Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn hỏi, “Ngươi biết bọn họ ở đâu không?”



“Mai phục.” Triệu Phổ khẽ cười cười, nói, “Lúc vừa tới ta đã phát hiện rồi, ta cũng nghe được tiếng hít không khí của Triển Chiêu, thấy hai ta đến, hắn khẳng định giật mình.”



Công Tôn cười, không quên dặn dò, “Một lát nữa ngươi nhớ cẩn thận, đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”



“Hứ.” Triệu Phổ bất mãn bĩu môi, “Ngươi nói cứ như ta đi tới đâu, phiền phức theo tới đó không bằng.”




Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cũng có thể xem là chuyện tốt a!”



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ý ngươi là, chúng ta có thể thừa dịp loạn?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ vào đại điện phía trước, nói, “Nơi đó hình như là thư phòng, bọn Triệu Phổ gây loạn, một hồi phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đến đây, chúng ta nhân lúc đó tìm kiếm, không chừng sẽ có chút đầu mối.”



Triển Chiêu gật đầu, nói, “Chủ ý này nghe rất được, bất quá hình như không được phúc hậu cho lắm?”



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo —— Cái đó tùy ngươi.



Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói, “Quên đi, vẫn cứ đi xem thôi!” Nói xong, hai người lén lút rời khỏi rừng cây, Công Tôn kéo Triệu Phổ lại, “Bị phát hiện rồi!”



Triệu Phổ chớp chớp mắt với Công Tôn, ra hiệu bảo y nhìn lên trên nóc nhà.



Công Tôn sửng sốt, phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã mai phục bên trên, liền nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn hắn?



Triệu Phổ cười, nói, “Dù sao, cũng đã náo loạn đến long trời lở đất rồi, chúng ta thuận tiện danh chính ngôn thuận xông vào ngôi chùa này nhìn xem xung quanh rốt cuộc có cái gì!”



Công Tôn nghe xong, cảm thấy có lý, lúc này, đám giáo chúng của Nguyệt giáo đã đi tới, hỏi, “Uy, các ngươi đang làm gì a?”



Triệu Phổ cười cười, vừa định nói, chợt Công Tôn nhảy dựng lên, hung hăng đạp Nguyệt giáo giáo chủ một cước, nói, “Ai bảo ngươi không có mắt, giẫm nhừ ngươi!”



“Ai nha…” Nguyệt giáo giáo chủ nọ kêu thảm một tiếng, Công Tôn kéo Triệu Phổ bỏ chạy.



Triệu Phổ bật cười, hắn một mặt chạy, một mặt nhìn Công Tôn —— Thư ngốc này thật khiến người thích, có nét nhã nhặn của thư sinh nhưng không hề ngu ngốc cứng nhắc, bề ngoài thì nghiêm túc, kỳ thực là một người rất thú vị.



Hai người lôi kéo nhau chạy về phía trước, ban đầu còn cố ý chạy chậm, đợi cho đám kia đuổi tới gần, Nguyệt giáo giáo chủ được nâng dậy, xoa thắt lưng hô to, “Đến a… Gọi người, gọi người bắt hai tên gian tế lại cho ta!”



Trong nhất thời, bọn chúng vừa đuổi theo vừa hô, tất cả đèn trong các phòng đều được thắp sáng, thấy người phía sau ngày càng nhiều, Triệu Phổ nói, “Chúng ta xông loạn?”



Công Tôn gật đầu, cảm thấy rất kích thích, cùng Triệu Phổ xông loạn khắp nơi.



Triệu Phổ cũng không khách khí, một cước đá văng cửa một gian phòng, thấy là đại điện, lại đá văng cửa gian phòng khác, phát hiện bên trong là tàng thư các, Triệu Phổ cùng Công Tôn đi vào tìm kiếm, có người đuổi tới trước mắt, Tử Ảnh nhảy xuống, ngăn trở, Triệu Phổ và Công Tôn nhảy ra cửa sổ tiếp tục chạy.



Mắt thấy càng ngày càng nhiều người, Tử Ảnh lấy ra lôi hỏa đạn ném xuống mặt đất, trong nhất thời, tiếng nổ vang lên, khói mù tuôn ra dày đặc.



.



Công Tôn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, nói, “Đủ loạn rồi!”



“A.” Triệu Phổ cười cười, kéo y chui vào một khe hở giữa những gian nhà.



Công Tôn thấy phía trước tựa hồ là một cổng vào, liền hỏi, “Nơi đó thông tới đâu?”



Triệu Phổ nhìn nhìn, nói, “Hình như là phía sau núi… Ngươi nhìn con đường phía trước xem.”



Hai người đi đến phía trước, quả nhiên, thấy trước mắt là một khoảng bao la, phía dưới là một khe núi.



“Bên dưới hình như có phòng xá.” Công Tôn chỉ vào một dãy phòng dưới dốc núi phía trước, “Rất ẩn mật a.”



“Xuống dưới xem?” Triệu Phổ hỏi.



Công Tôn gật đầu, lúc này, truy binh phía sau đã chạy tới, Triệu Phổ vươn tay ôm Công Tôn, thả người nhảy… Chạy tới khu phòng xá dưới khe núi.



Đám truy binh tới bên vách núi, Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng dang tay ngăn cản những người phía sau, nói, “Tất cả đừng đuổi theo!”



“Giáo chủ, ngay phía dưới!”



Nguyệt giáo giáo chủ thở dài, giơ tay, chỉ vào một phiến đá bên chân, hỏi, “Nhìn xem bên trên viết cái gì?”



Cả bọn xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy trên đó có hai chữ to —— Cấm địa.



Mọi người lập tức nhớ tới giáo quy của giáo phái —— Kẻ nào xâm nhập cấm địa, giết không tha.