Du Long Tùy Nguyệt

Chương 270 : Rồng vây nơi nước cạn… Thâm ảo thật

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Sau khi nhân bì diện cụ bị xé xuống, mọi người vừa thấy đều nhịn không được mà nhíu mày, khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ quá dọa người, trên đó chằng chịt những vết sẹo hầu như không cách nào nhận ra ngũ quan, xấu xí cực kỳ, vừa thấy thì biết đã được chữa trị sau khi bị bỏng nghiêm trọng.



Bàng phi lá gan dù to hơn nữa cũng bị sợ hãi, rụt vào trong lòng Triệu Trinh, Triệu Trinh vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.



Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, có chút không rõ người kia là ai… Vì sao thê thảm như vậy.



“Ngươi là…” Lúc này, Trần Ban Ban đột nhiên chỉ vào người nọ, hoảng sợ mở to hai mắt, một lúc lâu mới lẩm bẩm, “Không thể nào…”



“Cái gì mà không thể nào?” Người nọ cười lạnh mở miệng nói, thanh âm cũng không già, chỉ là có chút khàn khàn. Bây giờ mọi người mới có thể phân biệt được, khi người này đè thấp giọng, quả thật rất giống Bàng Thái Sư, nhưng sau khi khôi phục thanh âm vốn có, thì một chút cũng không giống.



“Ngươi là người phương nào?” Triệu Phổ cau mày hỏi.



Người nọ đảo mắt nhìn nhìn hắn, không nói chuyện.



Tất cả mọi người khó hiểu, Triệu Trinh hỏi Trần Ban Ban, “Ban Ban biết hắn?”



Trần Ban Ban do dự một chút, cũng gật đầu, hỏi người nọ, “Ngươi… có phải họ Phùng hay không?”



Trên khuôn mặt xấu xí của người nọ, lộ ra một nụ cười hơi quỷ dị, một lát sau, giương mắt nhìn nhìn Trần Ban Ban, “Lão hoạn nô, mạng của ngươi thật đúng là dài, nhiều người đã chết như vậy, thật không ngờ ngươi còn sống a.”



Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, Triệu Trinh không vui, nhìn Trần Ban Ban, “Ban Ban, hắn rốt cuộc là ai?”



“Hồi bẩm hoàng thượng.” Trần Ban Ban thở dài, nói, “Người này họ Phùng tên Dụ, chính là một thiếp thân thị vệ của tiên hoàng.”



Tất cả mọi người kinh hãi, Triệu Trinh vẻ mặt kinh dị, hỏi, “Thị vệ của tiên hoàng?”



Trần Ban Ban gật đầu, nói, “Năm đó, Phùng Dụ là một trong những thị vệ mà tiên hoàng tín nhiệm nhất, nhưng mà… bởi vì bị người hãm hại, Phùng Dụ bị phán tội chết.”



Bao Chửng khẽ nhíu mày, ông từng đọc tài liệu của vụ án năm đó, chưa từng nghe nói tiên hoàng tự mình hạ lệnh giết chết một cận thân thị vệ nào cả.



Nghĩ tới đây, Bao Chửng vô thức liếc mắt nhìn Bàng Cát —— Lão Bàng!



Bàng Thái Sư thấy Bao Chửng nhìn mình, liền nhướng mi một cái —— Ai nha, Trần Ban Ban rõ là đang cùng hoàng thượng nói ám ngữ mà, tiên hoàng giết thị vệ? Làm sao có thể!



Bao Chửng nhíu mày —— Vậy người kia là ai?



Bàng Cát bĩu môi —— Chuyện của hoàng gia, quan tâm làm cái gì? Ngại mạng dài quá không muốn sống nữa sao?



Bao Chửng thở dài, khinh thường nhìn lão rồi tiếp tục nghe.



“Sau đó vụ án rất nhanh liền điều tra rõ.” Trần Ban Ban nói, “Tiên hoàng lập tức hạ lệnh thả Phùng Dụ ra, nhưng người nhà của Phùng Dụ đã bị kẻ hãm hại hắn giết chết cả, đồng thời dùng đại hỏa thiêu cháy. Phùng Dụ chạy về nhà nhảy vào đám lửa cứu người, bị đốt thành trọng thương… Sau đó hoàng thượng phái người đi cứu, nhưng hết thảy đều đã quá muộn. Chờ sau khi cứu sống Phùng Dụ, tiên hoàng áy náy không thôi, nhưng sau khi thương tích của Phùng Dụ đã lành thì hắn biến mất không thấy bóng dáng. Phùng thị vệ, năm đó hoàng thượng vô cùng áy náy, trước khi lâm chung vẫn đều nhớ ngươi.”



“A.” Phùng Dụ cười nhạt một tiếng, “Ta nhận không nổi… Ta năm đó trung thành tận tâm với hắn, hắn nghe được lời gièm pha, ngay cả điều tra cũng không làm đã hại chết cả nhà ta, ngươi bảo ta làm sao không hận?”



Mọi người nghe xong ngước mắt nhìn nhau, Công Tôn có chút khó hiểu nhìn Triệu Phổ —— Có chuyện này?



Triệu Phổ giật giật khóe miệng, tâm nói —— Chuyện này làm sao ta biết được.



Công Tôn nhíu mày —— Nếu quả thật như vậy, đó chính là tiên hoàng sai.



Triệu Phổ vô lực —— Vậy cũng không quan gì tới Triệu Trinh.



Công Tôn nghĩ nghĩ —— Cũng phải.



Triệu Phổ lặng lẽ vươn tay ngắt một cái.



Công Tôn kinh hãi trừng hắn, Triệu Phổ cười ha hả —— Thực con mẹ nó khiến người thích!



.



Nghe xong Trần Ban Ban kể lại, Triệu Trinh cũng nhíu mày, xoay mặt hỏi Trần Ban Ban, “Vậy năm đó Phùng Dụ là bị ai hãm hại?”



Trần Ban Ban do dự một chút, ngước mắt, nhìn nhìn Bàng Thái Sư.



Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn lão.



Bao Chửng khinh bỉ liếc —— Năm đó ngươi đã thiếu đạo đức như vậy?



Bàng Thái Sư cũng há hốc mồm, lão trừng mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Trần Ban Ban, “Ta? Không có, ta năm đó còn chưa là Thái Sư.”



Bao Chửng nhìn lão, “Ban Ban lại chưa nói là ngươi, ngươi khẩn trương cái gì? Giấu đầu lòi đuôi.”



“Ta…” Bàng Thái Sư khó lòng giãi bày, đành phải nhìn Trần Ban Ban.



“Cũng không phải là Thái Sư, chỉ là có chút quan hệ tới Thái Sư.” Trần Ban Ban nói, “Là người năm đó cùng Thái Sư có chút giao tình, Lễ Bộ Thị Lang Vương Mặc, Vương đại nhân.”


“Sớm chạy rồi, tiểu tử này rất ranh ma.” Triệu Phổ thở dài, “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vì sao hôm qua Phùng Dụ vừa thất thủ, Phương Bác Giang đã vội nhận sai cáo lão hồi hương, ở đây có liên hệ gì hay không?”



Công Tôn lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Tuy rằng biết hắn có vấn đề, nhưng sự tình đã qua nhiều năm rồi, muốn đi tìm đầu mối cũng không được, hiện tại người duy nhất biết rõ sự tình là Hàm Lăng, nhưng năm đó nàng còn quá nhỏ.”



“Còn có mảnh ngọc bội kia a.” Triệu Phổ nói, “Tần Ngạo không phải đã nói Phương Bác Giang muốn mảnh ngọc đó sao?”



“Ừm.” Công Tôn càng sầu, “Long khốn thiển than… Câu này có ý nghĩa gì?”



“Phụ thân.”



Lúc này, Tiểu Tứ Tử ở phía trước gọi Công Tôn, Công Tôn và Triệu Phổ nhanh chân đi lên.



“Hai người đang nói chuyện gì?” Tiểu Tứ Tử híp mắt hỏi.



Công Tôn ôm lấy bé, hỏi, “Có nhìn trúng cái gì không?”



Tiểu Tứ Tử bất mãn lắc đầu, nói, “Không có.”



“Vậy ngươi thích cái gì?” Triệu Phổ hỏi, “Ta bảo người đi tìm.”



“Hm… Không biết.” Tiểu Tứ Tử nói, “Hm, cái gì cũng rất tốt, nhưng Tiểu Tứ Tử không dùng được.”



Triệu Phổ có chút khó xử, bèn hỏi, “Vậy thức ăn và đồ chơi? Thích cái gì?”



Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, tiến đến bên tai Triệu Phổ thì thầm hai câu, Triệu Phổ bật cười nói, “Ngươi nói lời này, ta lại bị phụ thân ngươi đánh.”



Công Tôn vừa nghe Tiểu Tứ Tử nói, đang xuất thần, ngẩng đầu hỏi, “Cái gì?”



Triệu Phổ đối Tiểu Tứ Tử, “Suỵt.”



Tiểu Tứ Tử vội che miệng lại.



Công Tôn thấy được, híp mắt, “Hai ngươi bí mật cái gì?”



Tiểu Tứ Tử lắc đầu.



“Nói hay không?” Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử qua nhéo mông bé, “Không nói thì phải đánh đòn.”



Tiểu Tứ Tử xoa cái mông, “Không thể nói, nói ra phụ thân sẽ mắng người.”



“Nói cái gì?” Công Tôn nổi giận còn Tiểu Tứ Tử thì tâm tình khoan khoái. Y ban nãy không hiểu vì sao tự dưng tâm phiền ý loạn, không biết nghĩ ra cái gì, chỉ là lướt qua trong óc, lại bị Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử cắt đứt, sau đó lại nghĩ không ra.



Sau đó, mọi người lại hoan hoan hỉ hỉ đi dạo một trận, cả buổi chiều Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều chơi rất vui vẻ, Công Tôn thì tâm sự nặng nề. Cho đến khi bầu trời tối sầm mới trở lại Khai Phong phủ, khi thay y phục cho Tiểu Tứ Tử, Công Tôn bỗng thấy trong lòng hoảng loạn, tựa hồ nghĩ ra cái gì, nhưng lại không thể nói rõ.



“Thư ngốc.” Lúc này, Triệu Phổ đi vào, nói, “Vừa nãy Bạch phủ có người đến báo tin, nói buổi tối hãy đi ra đại viện.”



“Bạch phủ?” Công Tôn khó hiểu, “Người của Bạch Ngọc Đường?”



“Ừ.” Triệu Phổ nói rồi ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, trong viện có rất nhiều lễ vật tặng cho ngươi, đều là của mọi người.”



“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ được Triệu Phổ bế vào trong đại viện, chỉ thấy trên chiếc bàn đá nhỏ bày một đống lớn, có thức ăn cũng có đồ chơi. Tiểu Tứ Tử một tay ôm con mèo đen nhỏ tráng men mà sáng sớm hôm nay Triển Chiêu làm cho, một tay lại cầm túi tiền mà Tử Ảnh thêu, cười đến đôi mắt nhắm tít thành một đường như sợi chỉ.



Đang vui vẻ, chợt nghe giữa không trung có tiếng nổ… Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy pháo hoa đầy trời, thì ra là Bạch Ngọc Đường tìm người chuẩn bị pháo hoa, phóng cho Tiểu Tứ Tử xem, cũng là báo bình an.



Mọi người ngẩng mặt ngắm pháo hoa cùng ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu, Triệu Phổ nhướng mi, tâm nói Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất có lòng a, bất quá… Lễ vật của bọn họ không thú vị bằng của ta, một hồi Tiểu Tứ Tử mà thấy, sẽ vui vẻ đến hoa chân múa tay, khà khà.



Chờ pháo hoa tan đi, Hắc Ảnh vội vã chạy ào đến, nói với Triệu Phổ, “Vương gia, tới rồi!”



“Có thật không?” Triệu Phổ cười, “Rất nhanh a.”



“Chạy gấp rút cả ngày nay!” Hắc Ảnh nói, “Bây giờ mang đến tặng Tiểu Tứ Tử luôn sao?”



“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, Công Tôn hiếu kỳ hỏi, “Ngươi chuẩn bị cái gì cho Tiểu Tứ Tử vậy?”



Triệu Phổ chớp chớp mắt với y, nói, “Đó là thứ tốt mà có tiền cũng mua không được! Tiểu Tứ Tử nhất định thích, cũng tất nhiên là dùng được.”



Công Tôn sửng sốt, kéo Triệu Phổ, lẩm bẩm, “Dùng được… Thích mà không dùng được…”



“Thư ngốc, ngươi thì thào cái gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu, vươn tay sờ trán Công Tôn.



“A!” Công Tôn nhảy dựng lên, tất cả mọi người sửng sốt, xoay mặt nhìn y.



Công Tôn kéo Triệu Phổ chạy vào trong, nói, “Ta biết long khốn thiển than là có ý gì rồi.”



Cùng lúc đó, bọn Hắc Ảnh đẩy một chiếc xe vào, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, Vương gia tặng một bảo bối tốt cho ngươi!”