Du Long Tùy Nguyệt
Chương 275 : Lại một người thú vị ^^ đội ngũ càng thêm lớn mạnh
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Triệu Phổ náo loạn lần này kết quả là…
Bao Chửng cùng Bàng Thái Sư với tổ hợp song nguyệt trên trán, trong lúc lâm triều ngày hôm sau khiến Triệu Trinh nằm bò trên long thư án (cái bàn trên Kim Loan điện) mà ôm bụng, cả triều văn võ bá quan cũng cười đến quặn cả ruột, đều cảm thấy thỏa dạ.
Bàng Thái Sư cùng Bao Chửng vô cùng nghẹn ngào, bất quá người nghẹn nhất chính là Triệu Phổ —— Bởi vì Công Tôn không để ý đến hắn.
Từ hôm đó sau khi Công Tôn dùng nghiên mực ném vào mặt Bàng Thái Sư, đã bắt đầu chọn lựa không thèm đếm xỉa tới Triệu Phổ, xem hắn như không khí, như vật trong suốt không tồn tại.
Triệu Phổ nói với Công Tôn, y không phản ứng, Triệu Phổ muốn mời y đi ăn, y không thèm nhìn, cuối cùng buổi tối Triệu Phổ mò đến bên giường Công Tôn muốn nằm kề bên nhau một chút, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nằm bên kia, trùm chăn kín đầu, để Triệu Phổ và Thạch Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Phổ rất phiền muộn.
.
“Ai…” Mắt thấy ba ngày đã trôi qua, Triệu Phổ nằm dài lên bàn đá mà than thở.
Giả Ảnh đi tới nói với hắn, “Vương gia, người mà lão Hạ phái đi đã sắp đến, là nhân mã Thiếu Chinh dẫn theo.”
“Thiếu Chinh cũng tới sao?” Triệu Phổ ủ rũ ủ xìu như cọng bún, nói, “Hạ Nhất Hàng là thành tâm làm cho ta ấm ức tới chết phải không, lúc này sao lại để tiểu tử Thiếu Chinh kia tới chứ?”
“Ba nghìn người này rút ra từ tiên phong doanh của Thiếu Chinh, đều là cao thủ.” Giả Ảnh nói, “Hơn nữa, tác chiến vùng núi thì Thiếu Chinh có kinh nghiệm a.”
“Ai…” Triệu Phổ than thở lần thứ một trăm, “Chịu không nổi, không phải chỉ là đánh sơn tặc thôi sao, cũng không phải đánh Liêu binh.”
“Thiếu Chinh?” Triển Chiêu ở một bên nghe được bèn hỏi, “Tiên phong quan của Triệu gia quân, Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh sao? Cửu ngưỡng đại danh a.”
“Hắc hắc.” Giả Ảnh gật đầu, nói, “Thiếu Chinh thích vô giúp vui, phỏng chừng ở biên quan nhàn rỗi không có chuyện làm, vừa nghe sẽ có trận đánh nên chạy tới.”
“Đó là chuyện tốt a.” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại rầu rĩ không vui chứ? Lương tướng như vậy.”
“A…” Nụ cười của Triệu Phổ hơi xấu hổ lại bất đắc dĩ.
Triển Chiêu thì có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn Giả Ảnh.
“Khụ khụ.” Giả Ảnh tiến tới bên tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Triệu gia quân chúng ta có tứ đại tướng, Hạ bà mụ, Âu Dương độc mồm, Kiều Quảng dông dài, Trâu Lương hũ nút.”
“Hạ là phó tướng Hạ Nhất Hàng, Âu Dương chính là tiên phong tướng quân Âu Dương Thiếu Chinh, Kiều Quảng là tả tướng quân Long Kiều Quảng, Trâu Lương, chính là hữu tướng quân Trâu Lương?” Triển Chiêu hỏi, “Đều là danh tướng trong triệu gia quân a.”
“Thì là mấy tên đó đó.” Tử Ảnh bĩu môi, nói, “Danh tướng cái gì chứ, chờ ngươi thấy người thật thì sẽ biết, còn cà tưng hơn cả Nguyên Soái của bọn ta. Hạ Nhất Hàng nhân xưng là Hạ bà mụ, là đồ gà mái a, giống như bà quản gia, bất quá cũng khó trách hắn, Nguyên Soái của chúng ta là tên bại gia, nếu không có hắn trông chặt, gia nghiệp đã sớm bại hết. Âu Dương Thiếu Chinh độc mồm tinh ranh… Vương gia sợ hắn nhất, ta phỏng chừng không kém bao nhiêu so với Công Tôn tiên sinh lúc nổi điên đâu, mở miệng ra là có thể chọc người tức chết. Kiều Quảng dông dài, một câu nói còn xào nấu đảo đảo lập lại ba bốn lần, nói đến lỗ tai ngươi mọc ra cái kén. Trâu Lương thì khỏi nói, đánh hắn ba gậy còn không thèm đánh rắm một cái, hai người bọn họ nói chuyện phiếm mới vui nha, một người thì liên tục nói nhảm, còn một người thì liên tục uống rượu.”
Triển Chiêu cảm thấy thú vị, tại sao những đại tướng quân danh chấn thiên hạ, nghe từ miệng Tử Ảnh đều biến thành quái thai.
“Nói tiếp, Thiếu Chinh còn chưa biết chuyện Vương gia muốn thành thân chứ?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “Nếu để hắn biết, vậy náo nhiệt rồi!”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ai nha ngươi không biết đâu.” Tử Ảnh nói, “Thiếu Chinh lòng dạ hẹp hòi, luận võ bại dưới tay Vương gia cho nên ghi hận trong lòng, lạc thú lớn nhất đời hắn chính là được nhìn Vương gia xấu mặt, Vương gia càng khó chịu hắn càng thống khoái!”
“Nói đến luận võ.” Giả Ảnh nhíu mày nói, “Triển đại nhân, nếu như Thiếu Chinh nói muốn luận võ với ngươi và Ngũ gia, nghìn vạn lần đừng để ý tới hắn, hắn phỏng chừng đánh không lại hai người, vạn nhất thua, thì sẽ lên cơn!”
“Hả?” Triển Chiêu có chút không thể tiếp thu, dùng cách nói này hình dung một đại tướng quân.
“Thật đó, nhìn người không thể xem tướng mạo, ta dám cam đoan Âu Dương Thiếu Chinh là nam nhân lòng dạ hẹp hòi nhất mà ngươi được gặp trên đời này!” Tử Ảnh nghiêm túc nói, “Hắn ngay cả người khác lớn lên suất hơn mình, cũng sẽ ghen ăn tức ở!”
“A?” Triển Chiêu cả kinh, nói, “Vậy một lát đừng để hắn thấy Bạch Ngọc Đường.”
“Ừ.” Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều gật đầu, đang nói, chợt nghe phía sau có người hỏi, “Ta làm sao?”
Triển Chiêu và hai ảnh vệ đều cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau bọn họ… Hơn nữa như vậy là vừa mới tới, cũng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng ba người phản ứng mạnh như vậy, khiến cho hắn có chút hồ đồ.
“Ha hả.” Ba người vội cười trừ.
Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Triệu Phổ còn nằm dài trên bàn than thở, liền hỏi, “Còn chưa làm hòa với Công Tôn sao?”
Ba người đều lắc đầu.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy chậm tới, ôm Thạch Đầu đang ngày càng lớn, Tiêu Lương theo sát bên cạnh.
“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ ngoắc bé.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu… Phụ thân không cho ta nói chuyện với ngươi, nói là thấy sẽ đánh đòn.”
Triệu Phổ nhìn trời, nói, “Phụ thân ngươi còn đang tức giận sao?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đem Thạch Đầu đặt lên bàn, sau đó tự mình bò lên ghế ngồi xuống, Thạch Đầu lại nhảy về lại đùi bé.
“Bất quá, Cửu Cửu, ngươi cũng quá đáng lắm nha, dám quấy rầy phụ thân xem bệnh.” Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ, nói, “Phụ thân ghét nhất là bị người khác phá rối lúc mình xem bệnh! Hơn nữa sau hôm đó, phụ thân nói số người đến hiệu thuốc xem bệnh rất ít, tất cả mọi người đều nói sợ Cửu Cửu.”
Tất cả mọi người nhịn không được liếc nhìn Triệu Phổ, ánh mắt như là —— Đúng vậy! Người này thật sự đáng đời, chưa thấy ai quá đáng như vậy!
“Cũng không cần giận lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ bĩu môi.
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy người, nhướng mi một cái, vươn tay sờ cằm, cười với Triệu Phổ —— Đều là người tài a.
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn —— Ngươi đừng có soi mói! Dám soi mói lão tử không tha cho ngươi.
“Trời cũng đã tối.” Công Tôn nói, “Tìm một chỗ đặt chân trước đã, sau đó thương lượng tiếp.”
Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, nghe lời ngươi.”
Công Tôn híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Phổ, Triệu Phổ vẻ mặt vô tội —— Lại gì nữa đây?
“Phụ thân.” Giữa lúc Công Tôn bị Triệu Phổ chọc tức đến bế tắc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử gọi mình, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn bé, Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào bầu trời phía trên ngọn núi xa xa, nói, “Thật nhiều điểu điểu!”
Mọi người hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy ở khoảng không trên sườn núi, có một đàn đại chim đen đúa đông nghìn nghịt vờn quanh.
“Quạ đen và kền kền.” Triển Chiêu nhíu mày.
Âu Dương Thiếu Chinh cười nhạt một tiếng, “Ta còn tưởng rời xa chiến trường tây bắc, thì sẽ không nhìn thấy lũ súc sinh này chứ!”
“Vào thành tìm một khách điếm dừng chân trước đã, dàn xếp bọn nhỏ ổn định.” Triệu Phổ phân phó Giả Ảnh, “Chúng ta đi xem lập tức quay về.”
“Dạ!” Bọn Giả Ảnh mang theo nhân mã đi.
Nhóm Triệu Phổ giục ngựa hướng sườn núi bên kia chạy đi.
.
Cách thật xa, đã nghe được một mùi vị cổ quái, Công Tôn khẽ nhíu mày, “Mùi của người chết.”
“Nhưng lại là chết bất đắc kỳ tử.” Triệu Phổ lạnh lùng nói.
Đang khi nói, đã chạy tới lưng chừng núi, lúc này, trời đã tối hẳn. Trên nửa mảnh sườn núi, chất đống một đám lớn thi thể, có nam có nữ, còn có đang đầm đìa chảy máu, cũng có đã hư thối, thậm chí chỉ còn lại bạch cốt, một đám kền kền, quạ đen còn có dã cẩu đang tranh nhau ăn thi thể, tràng diện thoạt nhìn cực kỳ tàn nhẫn khiến kẻ khác thấy mà buồn nôn ghê tởm.
“Thật không ngờ.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Ta còn tưởng chúng ta ở biên quan mới thấy được cảnh này, còn ở Trung Nguyên là quốc thái dân an, cả núi non đều là hoa cỏ chứ, không ngờ… Ở đây cũng có ‘thắng cảnh’ như vậy.”
“Quan phủ địa phương tại sao lại không báo cáo?” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Cách Khai Phong gần như vậy, nếu như xử lý không được, vì sao không báo cho Khai Phong và triều đình phái binh trấn áp?”
“A.” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười, nói, “Ta thấy ở đây như là một pháp trường, đám sơn tặc này chuyên dùng để chất đống thi thể, quan phủ địa phương đều đui mù, nhìn mà không thấy, mắt nhắm mắt mở.”
“Kiêu ngạo như vậy… Đám sơn tặc này địa vị không đơn giản.” Công Tôn cũng gật đầu.
Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, vụ án này thoạt nhìn cũng không phải sơn phỉ hay yêu giáo quấy phá thông thường, mà rất có thể liên quan chuyện lớn.
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Bắt người lại hỏi một chút đi!”
Công Tôn sửng sốt, đã thấy Triển Chiêu đột nhiên bay ra, trực tiếp nhảy vào trong rừng rậm… Sau đó, một người bị ném ra.
Người nọ trực tiếp bị ném tới trước mặt Hắc Kiêu, muốn bò dậy… nhưng Hắc Kiêu tung một cước đá hắn lăn quay.
Công Tôn mở to hai mắt, Hắc Kiêu không chỉ biết cắn đứt đuôi con ngựa khác, mà còn biết đá người a.
Triệu Phổ cúi đầu, chỉ thấy đó là một người trung niên mặc y phục màu đen cổ quái, mặt để râu quai nón, sau đó, lại thêm một người bị ném ra… Triển Chiêu cũng vọt trở về, nói, “Hai tên này vứt thi thể.”
Triệu Phổ cười cười, nhìn nhìn nam tử vừa bị Hắc Kiêu đá không dậy nổi kia, hỏi, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Hai người trung niên vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Hảo hán tha mạng, chúng ta bất quá chỉ là người địa phương phụ trách xử lý thi thể, chúng ta chưa làm một chuyện xấu nào cả a!”
“Trên người ngươi có vết máu!” Công Tôn nhíu mày nói, “Mà lại là vết máu bị phun tung tóe lên, rõ ràng là từ người sống bắn ra, ngươi còn dám nói ngươi không làm chuyện xấu? Chỉ nhìn vết máu trên người ngươi, ta dám nói ngươi không chỉ giết một hai người!”
Tất cả mọi người nhíu mày.
Hai hắc y nhân kia vừa thấy việc lớn không tốt, vội muốn chạy, Triển Chiêu đứng trên sườn núi, một cước đá lăn cả hai.
Hai tên lăn sang một bên, vội móc ra một cây trúc tiếu, thổi mạnh.
Không bao lâu, cây trong rừng lay động… Rất nhanh, có một nhóm đại khái hơn mười người cầm dao sắc trong tay, mặc một thân hắc y giống như hai tên kia chạy ra, bao vây bọn họ.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xem nhân số… Trong núi này thực sự có sơn tặc gây họa rồi!
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười, hỏi, “Thư ngốc, muốn bắt sống hay giết?”
Công Tôn nhìn quanh một vòng, nhíu mày, nói, “Trên người bọn hắn dính thật nhiều máu.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mày, lạnh lùng nói, “Lão tử đời này hận nhất lũ đê tiện sát hại đồng bào! Mẹ nó còn cặn bã hơn cả người Liêu nữa!”
Công Tôn âm thầm thở dài, quả nhiên Triệu gia quân nói chuyện đều cùng một kiểu.
Triệu Phổ nhìn sang Triển Chiêu đang đứng ở sườn núi trên cao, “Triển đại nhân, có thể giết người không?”
Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài, nói, “Bao đại nhân có nói, sơn phỉ gây họa, yêu giáo hại người, giết không tha!”