Du Long Tùy Nguyệt
Chương 18 : Thực là lưu manh
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Triệu Phổ bế Công Tôn nghênh ngang ra khỏi tửu lâu, băng qua đường, đi đến khách điếm. Bên cạnh là Tiểu Tứ Tử đang nắm góc áo hắn, chạy chầm chậm theo sau.
Triệu Phổ tuy rằng đã cố gắng đi rất chậm, nhưng Tiểu Tứ Tử chân ngắn, phải chạy theo mới đuổi kịp hắn, bé vừa chạy vừa ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ… Ngực cảm thán, Cửu Cửu hảo cao hảo uy vũ nga, đi đường bước chân cũng dài hơn phụ thân.
Lúc này vừa qua khỏi giờ ăn cơm, trên đường có không ít người, nhìn thấy cảnh này thì đều nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhìn, có vài người còn châu đầu ghé tai bàn tán.
Công Tôn vốn cảm thấy bị Triệu Phổ ôm thật mất mặt, lúc này càng cực kỳ xấu hổ, cái lỗ tai nóng bừng, giả chết.
Triệu Phổ thì nhìn thấy đỉnh đầu của Công Tôn trong lòng mình, còn có chiếc mũi cao thẳng thanh tú… Mí mắt liền nháy liên tục, trong lòng chửi má nó —— Thư sinh đúng là thư sinh, có bao nhiêu trọng lượng a?!
Ba người đi đến khách điếm, Triệu Phổ nói với chưởng quỹ, muốn thuê một gian phòng, tốt nhất không phải ở trên lầu.
Chưởng quỹ nói ở phía sau có tiểu viện, bất quá đó là một dãy phòng trong viện, khá đắt. Triệu Phổ gật đầu, bảo Tiểu Tứ Tử lấy túi tiền bên hông ra.
Công Tôn thấy được, vội nói, “Không cần, Tiểu Tứ Tử, lấy từ trong hành lý ra.”
Triệu Phổ lườm y một cái, “Hành lý trên lưng ta này, sao ngươi để ý nhiều như vậy?” Vừa nói, vừa hối thúc Tiểu Tứ Tử nhanh một chút. Tiểu Tứ Tử kiễng chân cũng chỉ có thể với đến túi tiền ở bên hông Triệu Phổ, mở ra, thấy bên trong có một xấp ngân phiếu dày, móc ra, đưa số bạc mà chưởng quỹ yêu cầu.
Chưởng quỹ thu tiền, tự mình dẫn ba người đi vào trong viện.
Chuẩn bị xong xuôi Triệu Phổ mới nhẹ nhàng dịu dàng mà đặt Công Tôn xuống giường, gọi tiểu nhị mang nước nóng đến.
Tiểu Tứ Tử bò lên giường, nhìn chân của Công Tôn, đau lòng hỏi, “Phụ thân có đau không?”
“Không đau, giúp phụ thân lấy hòm thuốc mang tới đây.” Công Tôn sờ sờ đầu bé.
Tiểu Tứ Tử bò xuống giường, mang hòm thuốc đến cho Công Tôn, tỉ mỉ nhìn, “Phụ thân, có vụn gỗ ở trên vết thương.”
“Giúp phụ thân lấy ra.” Công Tôn không thể tự mình với tới, nhờ Tiểu Tứ Tử giúp y lấy vụn gỗ đang nằm trong vết thương ra, sau đó băng bó lại.
Tiểu Tứ Tử đang muốn động thủ, Triệu Phổ sấn tới nói, “Sao ngươi lại để tiểu hài tử làm việc này a… Để cho ta.”
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử song song ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Chuyện khác ta không biết, nhưng loại trật khớp ngoại thương này, ta rất sở trường.”
Vừa nói vừa ngồi xuống kế bên Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, qua bên kia giữ chặt phụ thân ngươi, ta làm.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, liền nhích ra sau, Triệu Phổ ngồi xuống bên chân Công Tôn.
“Để Tiểu Tứ Tử làm đi.” Công Tôn thấy hắn liền hoảng, muốn rút chân về, Triệu Phổ xua tay, “Ai nha, sao ngươi cứ luôn mồm chít chít vậy?” Vừa nói, vừa nắm cái chân bị thương của Công Tôn, đặt gác lên đùi mình, vươn tay cởi hài miệt (giày vớ) của Công Tôn ra.
“Chờ chút!” Công Tôn muốn ngăn Triệu Phổ lại, nhưng Triệu Phổ chân tay nhanh nhẹn, cả cởi hài miệt ra, nói thầm trong miệng, “Chờ cái gì nha?”
Triệu Phổ nói đến bên mép thì không nói nữa, hắn trên chiến trường cũng không phải chưa từng thấy qua binh tướng xử lí thương thế, chỉ là, hắn nhìn qua vố số tay chân, nhưng chưa thấy qua ai như Công Tôn vậy.
Dù sao trên chiến trường đều là mãng hán, trên tay chân toàn là vết chai vết thương, vừa cứng vừa thô lại vừa bẩn… Dù có mang hài hay không mang cũng không khác bao nhiêu. Bất quá Công Tôn này là một thư sinh, bình thường sống an nhàn sung sướng không đụng việc nặng, y còn rất chú trọng tới việc dưỡng thân, huyệt vị trọng yếu đều tại lòng bàn chân, mỗi ngày ngâm chân bằng cam thảo, còn tự mình xoa bóp.
Một bàn chân nhỏ bé trắng trắng mềm mềm, Triệu Phổ vừa liếc một cái, không biết nghĩ gì đã vô thức nhìn lên tay của Công Tôn. Mặc khác, Công Tôn vóc người vốn không lớn, tay chân khá tinh xảo, thoạt nhìn đẹp vô cùng. Triệu Phổ thoáng cái cảm thấy có chút choáng váng, cái chân nho nhỏ trắng trắng của Công Tôn lộ ngoài ống quần, phía trên có một vết thương đo đỏ, nhìn… Cực kỳ diễm lệ.
Triệu Phổ đã nhìn qua không ít ngoại thương, chảy máu đứt tay đứt chân… nhưng lần đầu thấy có thương tích mà còn đẹp như vậy.
Nghĩ nghĩ, Triệu Phổ há mồm chửi má nó, tâm nói ngươi có ma chướng phải không, một nam nhân dù đẹp muốn chết thì ‘cấu tạo cơ thể’ cũng y như ngươi thôi!
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đầu tiên là thấy biểu tình trên mặt Triệu Phổ biến hóa liên tục, sau đó đột nhiên bắt đầu mắng người, đều cảm thấy quỷ dị.
Công Tôn nhịn không được hỏi, “Uy, ngươi có khỏe không?”
Triệu Phổ lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn chân Công Tôn, nói, “Ai nha, chỉ là bị thương một chút, trật khớp xoay hai cái là được.” Vừa nói, vừa vươn tay, nắm chân Công Tôn làm bộ xoay.
Triệu Phổ cả kinh nhanh tay thu lại túi chườm, tâm nói… Không phải chứ? Như vậy cũng đau? Thư ngốc này làm từ đậu hũ chắc?
Tiểu Tứ tử vội vàng nhu nhu chân Công Tôn, gấp đến mức trừng Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ngươi bổn(ngốc) muốn chết nha, là đặt lên bên cạnh, ai lại trực tiếp ấn lên nơi thụ thương a!”
“Thật không?” Triệu Phổ bối rối, mọi người đều không phải sưng chỗ nào ngâm nước lạnh chỗ đó sao? Mụ nội nó, con mọt sách đúng là tinh quý!
Triệu phổ bất đắc dĩ đem túi chườm nước đá giao cho Tiểu Tứ tử, Tiểu Tứ tử giúp Công Tôn chườm lên vết thương, Triệu Phổ nhìn Công Tôn nằm ngửa, bèn muốn vươn tay kéo y ngồi dậy.
Bất quá hắn nghĩ, thư ngốc này da kiều thịt quý, đừng chạm vào y, nếu không một lát lại hô đau, hắn nắm tay áo của Công Tôn túm kéo lên trên. Chỉ là Triệu Phổ tương đối thô lỗ, xuống tay cũng nặng, khí lực không điều khiển tốt, “Xoẹt” một tiếng…
Mảnh lớn tay áo của Công Tôn bị Triệu Phổ xé rách, lộ ra cánh tay, kia thật là trắng a…
“Ngươi!” Công Tôn bị chọc tức, Triệu Phổ này từ đầu đến đuôi đều chỉ biết cản trở chứ chẳng được tích sự gì, sai! Hắn là cố ý!
“Ách… Ta không có cố ý đâu.” Triệu Phổ muốn nối tay áo Công Tôn lại, Công Tôn làm sao dám để hắn tới gần a, cứ thế này thì cả cánh tay của y không chừng cũng bị tháo xuống mất thôi, vội vã vươn tay đẩy hắn ra.
Lúc này không khéo, vừa lúc đẩy trúng ống tay áo của Triệu Phổ, trong đó hắn còn cất giấu một đống đồ, rầm một tiếng… Toàn bộ đều bị vẩy ra, số tranh vẽ này đều vẽ tại giấy Tuyên Thành, mỏng manh nhẹ nhàng, thoáng cái liền phất phơ dìu dặt bay lả tả đầy giường.
Công Tôn ban đầu còn khó hiểu, tâm hỏi trong tay áo Triệu Phổ nhét cái gì, sao lại cả đống thế kia, nhặt lên vừa nhìn…
.
Thoáng chốc, Công Tôn liền cảm thấy máu nóng dâng lên, lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ còn đang mải mê thu dọn, vừa thu dọn vừa nhìn, nói thầm trong miệng, “Ân, vẽ thật chính xác a!”
Lại nhìn Công Tôn, chỉ thấy y mặt mũi đỏ bừng đem toàn bộ những bản vẽ trên giường đoạt lấy xé rách.
“Uy, ngươi làm gì vậy?” Triệu Phổ nóng nảy, tâm nói ta còn chưa kịp thấy mà.
“Ngươi… Ngươi là đồ lưu manh! Công Tôn cầm lấy đống giấy rách bị vo viên ném vào Triệu Phổ, “Bại hoại, vô sỉ… Đại hỗn đản!”
Triệu Phổ khiến Công Tôn mắng xối xả, Công Tôn còn đem chăn gối vừa rồi Tiểu Tứ tử nhặt trở về đập hắn một trận, Triệu Phổ cả kinh vội vã tông cửa xông ra, tâm nói con mọt sách này bị ghế đập trúng chân chứ có đập trúng đầu đâu.
Công Tôn tức giận đến nỗi ngồi trong phòng thở hổn hển, Tiểu Tứ tử nhặt lên tranh vẽ mở ra nhìn một chút, hỏi, “Phụ thân, bọn họ đang làm cái gì?”
“Không được phép nhìn!” Công Tôn đoạt đi, “Nhìn sẽ bị hỏng mắt.”
Tiểu Tứ tử kinh hãi nấc một cái rồi khóc òa lên, đáng thương nói, “Phụ thân làm sao bây giờ Tiểu Tứ tử nhìn thấy rồi, mắt sắp bị hỏng rồi.”
Công Tôn cũng cố nén giận, kéo bé vào lòng vỗ về, “Được rồi đừng khóc, lần đầu tiên xem sẽ không bị hỏng mắt, lần sau đừng xem là được.”
“Thực sự nha?”
“Ân.”
“Nga.”
.
Triệu Phổ chạy tới được trong viên, tức giận đi lòng vòng, tâm nói ta trêu ai chọc ai, con mọt sách này bảo đảm là con nhím đầu thai! Vừa mạ, vừa cảm thấy mí mắt phải nháy dồn dập.
Giả Ảnh nằm sấp trên đầu tường lắc đầu thở dài, Tử Ảnh từ phía sau bò lên nóc nhà, cầm hai cái bánh bao nóng, chia cho hắn một cái, “Có chuyện gì vậy?”
Giả Ảnh nhún nhún vai, “Phỏng chừng Vương Gia lưu manh là thật đó.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái… Thở dài.