Du Long Tùy Nguyệt

Chương 284 : Giấu trong lòng người, mới là ác quỷ

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Tiểu hài tử là sinh vật phi thường khả ái, một khi có chút việc nghĩ không thông, bọn chúng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, so với người lớn còn kịch liệt hơn, nhưng một khi chuyện nào đó chúng đã minh bạch, vậy sẽ không còn phiền não nữa, bởi vì đa số hài tử đều tin tưởng người lớn. Giống như lần này, lời nói của Bạch Ngọc Đường khiến Tiểu Tứ Tử kiên định tin rằng, phụ thân và Cửu Cửu là một đôi tâm linh tương thông, là một đôi tuyệt đối sẽ không xa nhau, là một đôi thấu hiểu lẫn nhau.



Vì vậy, Tiểu Tứ Tử lại biến trở lại thành Tiểu Tứ Tử ngơ ngơ ngác ngác, ngồi trên đùi Công Tôn chóp chép ăn, ôm Thạch Đầu của bé, không hề tức giận.



Triệu Phổ và Công Tôn âm thầm giật mình, Bạch Ngọc Đường này, dỗ tiểu hài tử rất có nghề a.



Bất quá chuyện này dưới phân tích của Triển Chiêu, nguyên do là vì Bạch Ngọc Đường thường ngày rất ít nói chuyện. Có câu vật hiếm thì quý, những người lúc bình thường ít khi nói chuyện, một khi nói ra, tất cả mọi người sẽ theo bản năng nghĩ đó là thật, nhưng nếu như thường hay nói chuyện, mọi người sẽ nghĩ hắn nói quá nhiều, không có độ tin cậy như người ít nói kia.



Triệu Phổ và Công Tôn còn có Âu Dương Thiếu Chinh vừa lừa gạt Tống Thanh Minh kia một trận, tâng bốc tiểu đạo sĩ bay lên tận trời xanh, nhấp một ngụm rượu bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng về chuyện của Ô Vu tộc, khi ăn điểm tâm xong, mọi người đều tự tản đi.



.



Về tới quân trướng, Triệu Phổ ngồi xuống phía sau soái án, vỗ chân nói, “Tiểu Tứ Tử, đến, cho ta ôm một cái.”



Tiểu Tứ Tử lập tức ôm Thạch Đầu chạy tới, Triệu Phổ vươn tay bế bé đặt lên đùi, cảm nhận —— Lại nặng thêm nữa, nhóc béo này!



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tìm một chỗ ngồi xuống, Công Tôn ngồi bên bàn suy tư.



“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường vừa nãy không nghe được gì, liền hỏi Triển Chiêu.



Triển Chiêu nói, “Tiểu tử đó hiến cho chúng ta vài kế sách, bảo là có thể đánh Ô Vu tộc, hoặc chiêu mộ Vu Sư của Ô Vu tộc cho chúng ta sử dụng.”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Nếu như dựa theo lời các ngươi, Vu Sư đa số đều độc ác, có tài cán gì để chúng ta sử dụng, sử dụng để làm chi?”



“Ý hắn nói là, đừng để Ô Vu tộc độc chúng ta, phải để bọn họ đi độc người ngoài.” Công Tôn nhẹ thở dài một hơi, “Môn hạ của Thiên Sơn đại thể đều là trí giả thanh tu, chú trọng mẫu mực không dục vọng, không vướng bận hồng trần nhưng lại không mất đi khí phách, đại thể đều là người tốt lại tài, không ngờ lại có một đồ đệ như vậy, thực sự khiến người lạnh cả tâm.”



“Ý đồ của hắn là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể là gian tế của Ô Vu tộc, hoặc chỉ là một đạo sĩ đi ngang qua, muốn thăng quan phát tài đến điên rồi.”



“Còn chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng có một điều có thể chắc chắn.” Triệu Phổ nói, “Kẻ này tâm thuật bất chính!”



Triển Chiêu gật đầu, “Cho tới bây giờ, chỉ nhìn ra hắn tham danh lợi nóng lòng lập công, vì muốn thắng trận mà không tiếc hết thảy, tuy không thể nói hắn sai, nhưng vẫn khiến người khác vô cùng phản cảm.”



“Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ tựa hồ có chút tâm sự, liền vò tay áo của hắn, hỏi, “Cửu Cửu có chuyện gì vậy?”



Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói xem, nếu như ngươi phát hiện một gói thuốc độc, ngươi sẽ làm gì?”



Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Đưa phụ thân.”



Tất cả mọi người cười, Công Tôn cũng cười.



“Ta nói là, không cần đưa phụ thân, chỉ là cho ngươi.” Triệu Phổ hỏi.



Tiểu Tứ Tử chun mũi, đáp, “Vậy phải hỏi phụ thân dùng thế nào.”



Công Tôn tiếp tục cười.



Triệu Phổ vô lực với tiểu ngốc tử này, đành phải nói, “Ý ta là, gói độc dược này chỉ cho ngươi thôi, ngươi sẽ ném xuống, hay giữ lại đưa cho kẻ địch của ngươi dùng?”



Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, nhỏ giọng nói thầm, “Hỏi phụ thân.”



Triệu Phổ nhéo má bé, “Nam tử Hán đại trượng phu, sao có chuyện gì cũng hỏi phụ thân thế hả? Ta nói là, chuyện này cần ngươi làm chủ, ngươi làm sao bây giờ?”



Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay mập mạp lên xoa xoa mặt mình, nói, “Vậy, vứt đi.”



Triệu Phổ nghe xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ hỏi, “Vì sao? Không để cho kẻ địch dùng à?”



Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Công Tôn, nhỏ giọng nói thầm, “Như vậy phụ thân sẽ không vui.”



Tất cả mọi người dùng vẻ mặt bội phục nhìn sang Công Tôn, giáo dục thực sự thành công a!



Triệu Phổ cười cười, quay sang hỏi Tiêu Lương, “Còn Tiểu Lương Tử thì sao? Ngươi nói xem.”



Tiêu Lương ngẩn người, nói, “Vứt.”
Công Tôn đỏ bừng mặt, vươn tay bóp cổ Triệu Phổ, “Ngươi ít đắc ý vênh váo!”



Hai người đang đùa giỡn, chợt nghe Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái, cười ha h



ả nói với Tiêu Lương, “Ta biết rồi Tiểu Lương Tử, cái này là tán tỉnh!”







Công Tôn và Triệu Phổ đều sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử.



Tiêu Lương cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn Nhi, cái này… không nên tùy tiện nói a.”



Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt hỏi, “Nhưng Miêu Miêu và Bạch Bạch còn chưa có thân thiết như vậy Cửu Cửu đã nói bọn họ tán tỉnh nhau, cho nên phụ thân và Cửu Cửu mỗi lần đánh đánh nhau kỳ thực đều là đang tán tỉnh!”



Nói xong, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn tay, dùng một đầu ngón tay, khẩy khẩy cằm Tiêu Lương, nói, “Tiểu Lương Tử, cái này gọi trêu ghẹo!” Sau đó liền tiến tới, chụt một cái bên má Tiêu Lương, “Cái này gọi chiếm tiện nghi!”







Tiêu Lương ngốc lăng mặt mày đỏ bừng đứng cứng ngắc tại chỗ, Triệu Phổ thì xoay người nhón chân rón ra rón rén định chuồn, trên trán tích đầy mồ hôi.



“Triệu Phổ!”



Nghe được Công Tôn sau lưng rống lớn một tiếng.



Triệu Phổ đã biết —— Xong!



Công Tôn bổ nhào tới chụp lấy Triệu Phổ, “Ta liều mạng với ngươi, ngươi dạy con ta thành tiểu lưu manh, ngày hôm nay lão tử cùng ngươi đồng quy vu tận!”



Ngày hôm đó… Triệu Phổ bị Công Tôn hung hãn đánh cho một trận, trên cái mông nhỏ của Tiểu Tứ Tử thì có thêm hai dấu tay hồng hồng, còn bị phạt chép Tam Tự kinh.



Tiểu Tứ Tử vừa chép vừa mếu máo nhìn Tiêu Lương, Tiểu Lương Tử len lén giúp bé chép, trên mặt vẫn đỏ bừng.



.



Buổi chiều, Tống Thanh Minh đã chạy tới, dâng cho Triệu Phổ một diệu kế để tấn công lên núi —— Từ trên vách núi đổ dầu hỏa xuống, sau đó chuẩn bị lăn gỗ đất đá và bắn nỏ châm lửa, tiến hành uy hiếp yêu giáo, bọn họ không nghe lời, tiện đà triệt để tiêu diệt.



Chư tướng trong quân của Triệu Phổ coi như là thân kinh bách chiến, giết người không chớp mắt, nhưng đều nhịn không được mà nhíu mày… Cách này cũng quá tàn nhẫn mà, nên biết, bên dưới có thể còn bình dân và trẻ nhỏ.



Triển Chiêu khẽ nhíu mày, Công Tôn thấy sắc mặt Tiêu Lương hơi đổi, cắn răng không lên tiếng, nhìn Triệu Phổ, trong lòng hiểu rõ… Người nhà của Tiêu Lương chính là bởi vì Liêu binh không phân tốt xấu tàn sát mà toàn bộ diệt tích, nó đương nhiên không muốn Triệu Phổ mà nó coi là anh hùng làm chuyện nó hận nhất.



Triệu Phổ bưng chén trà, nhấp một ngụm, biểu tình trên mặt không hề biến hóa, chỉ hỏi Tống Thanh Minh, “Sau đó thì sao?”



“Sau đó?” Tống Thanh Minh có chút khó hiểu, nói, “Bắt bọn chúng đầu hàng, bằng không liền diệt tộc.”



Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Thật độc ác.”



“Vô độc bất trượng phu.” Tống Thanh Minh nói cứ như đó là lẽ đương nhiên.



“Hm.” Triệu Phổ gật đầu, “Có lý, được rồi… Ngươi thật sự muốn gia nhập vào Triệu gia quân?”



Tống Thanh Minh lập tức gật đầu, “Hiển nhiên rồi, Vương gia uy danh lan xa, ta là ngưỡng mộ mà đến.”



Triệu Phổ nhíu mày, nói với Giả Ảnh bên cạnh, “Đọc điều thứ nhất trong quân quy của Triệu gia quân cho hắn nghe.”



“Dạ.” Giả Ảnh gật đầu, nói với Tống Thanh Minh, “Kẻ giết hại bách tính tay không tấc sắt, lăng trì!”



Tống Thanh Minh sửng sốt.



Triệu Phổ buông chén trà, đưa mắt nhìn Tống Thanh Minh, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi chút âm trầm, cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng, “Muốn gia nhập Triệu gia quân của ta, thì hảo hảo nhớ kỹ, lão tử ghét nhất, chính là tham gia quân ngũ để thiêu sát cướp đoạt, gian dâm bắt người cướp của, ngươi con mẹ nó nhớ cho rõ, chúng ta là quân nhân, không phải thổ phỉ, trên đời này, chỉ có loại người nhu nhược mới đi lấy những người già bệnh nhỏ yếu ra trút giận.”



Công Tôn nghe xong rất thỏa mãn, xoay mặt, thì thấy Tiêu Lương bên cạnh vành mắt ửng đỏ. Công Tôn cười, vươn tay vỗ nhẹ vai nó.