Du Long Tùy Nguyệt
Chương 394 : Người hữu tình khi nào mới thành quyến chúc? Cấp bách lắm
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Từ Thái Phượng dẫn mọi người rời khỏi khách điếm, đi đến vùng ngoại thành.
Mọi người vào Từ Châu phủ từ cửa bắc, mà Từ Thái Phượng thì dẫn bọn họ đi đến cửa đông, ra khỏi thành, chạy tới gần ngoại ô.
Từ Thái Phượng vừa một tay kéo Bàng Cát, vừa quay đầu lại nhìn mọi người.
Mọi người vẫn đều có chút xấu hổ.
Bao Chửng dù sao mặt đã đen sẵn rồi, hơn nữa niên kỷ cũng hơi lớn, không câu thúc như những thanh niên này, vả lại ông một lòng nghĩ về oan án, nên cùng đi phía trước.
Bàng Cát mất sạch mặt mũi, rất muốn giơ tay che mặt, đây là chuyện gì a, không còn thể diện để nhìn người nữa. Nếu việc này lan truyền ra, lão đường đường là Thái Sư của một quốc gia, lại bị một yêu nữ hái hoa… Ai nha, tác nghiệt mà, chết mất thôi.
Bao Chửng nhìn lão Bàng cảm thấy đồng tình, có điều lại thấy có hơi buồn cười, liều mạng nhịn xuống, tuy rằng mặt đen, nhưng hiện tại mà cười thì quá không phúc hậu.
Từ Thái Phượng liếc mắt nhìn một cái, đi sau lưng chính là Công Tôn và Triệu Phổ.
Trên mặt Triệu Phổ không có nhiều biểu tình, trong tay ôm một em bé bụ bẫm, là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, không biết đang thì thì thầm thầm nô đùa gì với hắn, trong lòng bé còn ôm một con trảo ly màu trắng sữa tròn vo mập mạp, đang liếm mao.
Từ Thái Phượng mỉm cười, lại nhìn Công Tôn, y đang dắt tay Tiêu Lương bên cạnh, vừa đi vừa nhắc nhở Tiêu Lương cẩn thận tảng đá dưới chân, Tiêu Lương hiếu kỳ nhìn xung quanh, tựa hồ đang nhớ đường… Một gia đình rất ấm áp.
Công Tôn ngẩng đầu, thấy Từ Thái Phượng đang nhìn mình, bèn hỏi, “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Y hỏi xong, Triệu Phổ nhướng mi một cái, nhìn Từ Thái Phượng.
Từ Thái Phượng chỉ mỉm cười lắc đầu, xoay mặt nhìn nơi khác.
Đi bên cạnh Công Tôn và Triệu Phổ chính là Âu Dương Thiếu Chinh, còn có các ảnh vệ, Từ Thái Phượng híp híp mắt, quay mặt lại.
Phía trước, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Từ Thái Phượng dán mắt nhìn hai người, mỉm cười, đường nhìn rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường.
Vừa nãy hắn chính là người đầu tiên vén màn lên xem, lúc đó thấy được biểu tình mục trừng khẩu ngốc của hắn, bây giờ nhớ tới Từ Thái Phượng thật sự rất buồn cười, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường…
Từ Thái Phượng sờ sờ cằm, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Này.” Từ Thái Phượng đột nhiên gọi hai người phía trước.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi phía trước đều quay đầu lại nhìn nàng.
Từ Thái Phượng suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Bạch Ngọc Đường, ngươi từng đi đến Bắc Hải* rồi phải không?”
*(thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu, “Ách… Năm năm trước từng đến.”
“Nga… Vậy đúng rồi.” Từ Thái Phượng cười nói, “Ta đã nói thảo nào cảm thấy trước đây đã từng gặp ngươi.”
“Tiền bối đã cư ngụ ở Bắc Hải từ lâu, tại sao đột nhiên lại đến phương nam?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai…” Từ Thái Phượng cười cười, bàn tay nhẹ nhàng túm vuốt mái tóc đen khô như cỏ, nói, “Gọi cái gì mà tiền bối a, gọi Từ nương là được rồi.”
Tất cả mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng —— Từ… nương…
(Từ nương, ngoại trừ là một cách gọi thân thiết với một phụ nữ lớn tuổi họ Từ, thì còn nghĩa là mẹ hiền -___-)
“Ha hả, ta đến vùng Giang Nam này là vì nghe nói nam tử Giang Nam đều tuấn tú hơn phương bắc, cho nên tò mò… Quả nhiên.” Từ Thái Phượng nói, vươn tay sờ sờ cằm Bàng Thái Sư, “Thật khả ái.”
Bàng Thái Sư thật muốn đi chết, thở dài nói với Từ Thái Phượng, “Nữ hiệp, ngươi tha cho lão phu được không?”
Hai hàng lông mày của Từ Thái Phượng dựng thẳng, “Ngươi nói cái gì? Nam nhân thối tha, ăn xong rồi
muốn chối bỏ à? Bao đại nhân đang ở đây kìa, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa hả?”
Bàng Thái Sư dở khóc dở cười, chỉ vào mình, “Rõ ràng là… ngươi, ngươi loạn ta…”
Mọi người bất đắc dĩ, Bàng Thái Sư vẫn đừng nên nói nữa, càng nói nghe càng kỳ cục.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy chữ bằng máu đã sớm đổi thành màu đen, có điều người nọ tựa hồ rất căm hận mà cào vách đá, còn có một vài vết tích để lại.
Bao Chửng quen thuộc với chữ này nhất, đó là một chữ OAN thật to…
“Hô…” Âu Dương Thiếu Chinh thở dài một tiếng, “Quả nhiên oan khuất thật lớn.”
“Thư ngốc.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Những người này đã chết bao lâu rồi? Ngươi có thể giám định sao?”
“Cũng không biến thành bạch cốt, chắc là chưa lâu lắm nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, y đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh. Phi Ảnh bế Tiểu Tứ Tử ra xa một tí miễn cho bé không cẩn thận nhìn thấy, Tiêu Lương cũng cảm thấy ghê tởm, chạy đi bồi Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ, tựa tại nơi mà bé thích nhất – bộ ngực mềm mại của Phi Ảnh mà ngủ.
Công Tôn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên vách giếng nhẹ nhàng khảy ra một ít đá đen nhỏ vụn, nói, “Những thứ này không phải đá vụn.”
Triệu Phổ tiếp nhận cầm trong tay, bóp bóp. giơ cho mọi người thấy, “Là than đá.”
“Than đá?” Mọi người đều có chút ngoài ý muốn, tâm nói, than đá thì sao?”
“Bên dưới hẳn là còn có khá nhiều than đá.” Công Tôn nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, nói, “Than đá kỳ thực có thể sản sinh một loại khí độc, ngửi thấy rất dễ bị trúng độc, những người này sở dĩ chết, ngoại trừ một phần là bị đè chết, phỏng chừng đại đa số đều bị ngộp chết hoặc trúng độc mà chết.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều ngồi xổm nghe Công Tôn kể, Triển Chiêu đi vòng vòng, nói, “Thảo nào đều là núi hoang, đất nơi này đều là than vụn, cây cối rất khó sinh trưởng, chỉ có vài gốc cây khô cỏ úa cũng gần như chết hết.”
“Thi thể chôn trong than đá, lâu ngày nước trong thi thể sẽ bị hong khô, hình thành một loại thây khô thiên nhiên, thi thể sẽ biến thành trạng thái khô quắt xám đen, nhưng… Phía dưới có thể có nước.”
“Nga?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi, “Phía dưới có nước?”
“Vùng Giang Nam thường hay có mưa, than đá thì không thấm nước, một phần nước mưa sẽ trực tiếp thấm vào trong đất, một phần trữ dưới than, sau đó mới chậm rãi thẩm thấu vào trong bùn đất. Nhưng những thi thể phía dưới bị ngâm trong nước, lại bị thi thể và bụi phía trên ngăn trở, rất có thể sẽ hình thành một loại thây ẩm.” Công Tôn thở dài lắc đầu nói, “Thây ẩm thì xương cốt khá mềm, bên ngoài thi thể sinh ra một lớp màng dính trơn nhầy, so với thây khô còn khó nhìn hơn.”
Tất cả mọi người nhịn không được mà nhíu mày, họ đã gây ra sai lầm gì, mà lại gặp kết cuộc thê thảm như vậy?
.
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu đột nhiên chú ý tới, Từ Thái Phượng yên lặng đứng ở nơi đó, biểu tình thản nhiên nhìn chằm chằm thi thể dưới đáy giếng, trong mắt hiện lên một tia dị dạng, hắn không thể nhận ra loại biểu tình này, đến tột cùng thuộc về loại tâm tình nào.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, chỉ thấy hắn còn đang chuyên chú nghe Công Tôn nói, hai mắt nhìn thi thể dưới giếng, tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến khác biệt của Từ Thái Phượng.
Bạch Ngọc Đường muốn bảo Triển Chiêu liếc nhìn một cái, nhưng động tác lại không thể lộ liễu, hai người vừa lúc đứng bên cạnh nhau, hắn liền giơ tay, nhẹ nhàng khều ngón tay Triển Chiêu một cái…
Triển Chiêu tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn thoáng qua Từ Thái Phượng, chỉ thấy nàng quá mức nhập tâm, vẫn như cũ vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể trong giếng.
Bạch Ngọc Đường đang nhíu mày, nghĩ làm sao để tên Triển Chiêu phản ứng chậm này liếc qua một cái, nhưng cảm giác trên tay nóng lên, Triển Chiêu bắt được ngón tay của hắn.
Bạch Ngọc Đường cả kinh ngước mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy con mèo này nhìn hắn cười xấu xa, Bạch Ngọc Đường nhất thời ngây ngẩn, con mèo này làm gì?
Triển Chiêu cười tủm tỉm tiến đến hỏi, “Bạch huynh, sao vậy a…”
Bạch Ngọc Đường trên mặt xấu hổ, con mèo này đang nghĩ gì vậy.
Đồng thời, cử động của hai người cũng đưa tới sự chú ý của Từ Thái Phượng phía trước, Bạch Ngọc Đường tinh tường thấy nàng thu hồi thần tình cổ quái đó, giống như không hề có chuyện gì xảy ra mà đi đến trêu ghẹo Bàng Cát.
Bạch Ngọc Đường thở dài, rút tay về liếc mắt nhìn Triển Chiêu, lại nghe Triển Chiêu cúi đầu thấp thấp giọng mà cười, “Này, biểu tình như vậy, gọi là cảm xúc ngổn ngang.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, con mèo này thấy sao? Mèo giảo hoạt!
Triển Chiêu cười xấu xa, rốt cuộc, mấy ngày nay vẫn luôn thất thế, hôm nay đã phản kích thành công rồi!
Đang lúc một người đắc ý một người bất đắc dĩ, Triệu Phổ đến vỗ vỗ vai hai kẻ đang không coi ai ra gì mà công khai “ve vãn” nhau kia, hỏi, “Hai ngươi, mùng ba tháng sau có muốn cùng một chỗ luôn không?”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ho khan một tiếng, xấu hổ bước sang hai bên.
Triệu Phổ cười cười, quay đầu lại, thì thấy Công Tôn đang đờ ra nhìn chằm chằm đáy giếng, nhịn không được nhíu mày. Bước nhanh đến, Triệu Phổ giơ tay kéo Công Tôn đứng lên, nói, “Không phải ngươi nói than có khí độc sao? Đừng nhìn nữa, còn nữa a, thứ này vô cùng dọa người, nhìn chằm chằm như vậy làm cái gì?”
Mà biểu tình trên mặt Công Tôn cũng rất kỳ quái, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ hỏi y.
“Ách…” Công Tôn nhíu mày, một lát mới lắc đầu, nói, “Những thi thể này… không ổn a!”