Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 11 : Tọa gia

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Trời dần chuyển sáng, trên bầu trời ảm đạm hiện lên vài ngôi sao thưa thớt. Sương mù màu trắng sáng tràn ngập mang đến chút cảm giác lạnh lẽo mỏng manh.



Ngụy Ninh nhìn cỗ quan tài bị lớp đất đen ẩm ướt dần dần nuốt lấy, mãi đến khi biến thành một gò đất nho nhỏ.



Gương mặt vàng vọt vủa vị đạo sĩ qua một đêm trở nên tối hơn dần chuyển thành màu đen. Đợi đến khi quan tài đã hạ táng, hắn lấy ra một chiếc chuông, lắc lắc “đing đang” vài tiếng, hắn từ từ nhắm mắt, nhón chân, thân thể tiến về phía trước một cái, dùng móng tay cạo tấm bản đen, thanh âm bén nhọn thì thầm mơ hồ: “Thế giới vô biên, không lo không nghĩ, tự đến tự đi, tự do tự tại, nay ta xin nói, ngươi dỏng tai nghe, giờ ta tế ngươi, ngươi mà nhận được, như thị giả tam, không có chớ ưng.”



Loại chú ngữ không phải phật giáo cũng chẳng phải đạo giáo này nghe rất kỳ lạ.



Nhưng là Ngụy Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, dưới sự ra hiệu của vị đạo sĩ anh cắm nén nhang xuống trước phần mộ, dập đầu. Chờ việc cúng bái hành lễ kết thúc, lúc Ngụy Thất gia nói hai chữ “Được rồi” thì chân Ngụy Ninh cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.



Cuối cùng cũng xong, Ngụy Ninh uể oải nghĩ.



Mộ phần mới đắp, bùn đất còn chưa khô mang theo mùi đất nồng đậm, xung quanh bốn phía là cỏ dại và bụi cây, tiếng côn trùng sột soạt bò qua bò lại, sương trắng lạnh như băng giăng bốn phía, rõ ràng có gió, sương kia lại vẫn bất động.



Cuối cùng Ngụy Ninh nhìn thoáng qua ngôi mộ kia, trong lòng nói với Ngụy Tích tiếng: “Hẹn gặp lại.”



Trở lại thôn Ngụy, Ngụy Thất gia lưng còng xuống, vừa ho khan vừa nói: “A Ninh à, cháu biết đường đi rồi chứ?”



Ngụy Ninh sửng sốt, không rõ Ngụy Thất gia đây là muốn nói tới đâu, anh đã bị lăn qua lăn lại quá sức chịu đựng, chỉ muốn sớm về nhà đánh một giấc, không muốn lại có chuyện gì rắc rối nữa. Anh có chút ngu ngơ nhìn Ngụy Thất gia: “Ah?”



Ngụy Thất gia lắc đầu thở dài: “Aii, người trẻ tuổi bây giờ a, thật sự là không hiểu chuyện, cái này không biết cái kia cũng không biết, quy củ tổ tông để lại tất cả đều không để ý. Cháu nha, đây là vừa hoàn thành buổi âm hôn, là không thể về nhà mình, cháu phải quay về nhà Ngụy Tích, ngày thứ ba lúc lại mặt mới quay về nhà của cháu. Được rồi, mẹ cháu có nói cho cháu biết, cháu phải ở nhà Ngụy Tích cũng thất tuần 49 ngày rồi không?”



Ngụy Ninh nghe được ánh mắt đăm đăm không dám tin nhìn Ngụy Thất gia: “Không phải chứ? Lâu như vậy?”



Ngụy Thất gia che miệng, vừa ho khan vừa gật đầu: “Nếu cháu không tin hỏi lại mẹ cháu đi, xem mẹ cháu nói như thế nào, cái này gọi là “Tọa gia”, mặc dù chỉ là âm hôn nhưng có một số thứ vẫn phải đi, cháu phải để “khí” của mình ở lại nhà A Tích.”
Hai người ăn cơm xong, Ngụy Tam Thẩm nhất định ép Ngụy Ninh phải ngủ trong phòng ngủ lớn, mà mình thì dời đến gian lộn xộn kia, Ngụy Ninh tìm mọi cách từ chối, cuối cùng Ngụy Tam Thẩm nói một câu: “A Ninh à, có phải con không thích A Tích của nhà chúng ta, nên phòng của anh con cũng không muốn ngủ?”



Ngụy Ninh nghe được cứng người, nhất thời yếu ớt đáp lại, con về phòng.



Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nắng nhìn qua có vẻ ấm áp nhưng chân tay Ngụy Ninh lại rét run, bên cạnh anh thủy chung vẫn có một luồng khí lạnh, tránh đi không được.



Chăn đệm trên giường đều là mới, Ngụy Ninh nằm ở phía trên thật lâu mới chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, anh từ trên giường nhảy xuống một cái, sao lại quên một chuyện quan trọng như vậy, Ngụy Ninh vỗ vỗ đầu, mặc xong quần áo, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy đến một gian nhà cách đó không xa.



Ngụy Ninh đến cửa chính, mở cửa ra.



Đây là một phòng khám nhỏ, một cái bàn, một tủ thuốc, vài cái ghế là tất cả mọi thứ bên trong. Ngụy Ninh nhìn thoáng qua, hướng về phía trong phòng hô một tiếng: “Ngụy Thời, Ngụy Thời, ở đây không? Nếu ở thì lăn ra đây nhanh chút.”



“ Tới, tới.” một cái đầu bù xù, một người đàn ông trẻ tuổi kéo theo đôi giày thể thao từ trong buồng đi ra, liếc mắt thấy là Ngụy Ninh thì trên gương mặt đoan chính bật ra một nụ cười bỉ ổi. “Yêu, tân lang nha, à nhầm, là tân nương tử.”



“Ngụy Thời, muốn đánh nhau thì nói thẳng, anh đây chơi luôn.” Ngụy Ninh vặn đốt ngón tay phát ra tiếng “răng rắc, răng rắc” giòn tan.



Người đan ông gọi là Ngụy Thời lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh hót đưa một điếu thuốc cho Ngụy Ninh. “Anh Ninh, anh là anh tôi, có chuyện gì, anh cứ việc nói, chỉ cần tiểu để có thể làm được, cái gì nước sôi lửa bỏng, vì anh hi sinh thân mình, quyết không nói chơi.”



Ngụy Ninh dở khóc dở cười đấm một cú lên vai Ngụy Thời, vài năm không gặp, tên nhóc con này miệng lưỡi vẫn trơn tru như thế.



Nghĩ đến nguyên nhân anh tới tìm Ngụy Thời, vẻ mặt Ngụy Ninh có chút xấu hổ, thế nhưng việc này không nói không được, sở dĩ cũng chỉ có thể đánh cược một phen, anh kéo Ngụy Thời qua, đêm tình huống của hạ thân mình đầu đuôi nói rõ ràng, càng nghe vẻ mặt Ngụy Thời càng nghiêm túc, cuối cùng, anh sờ sờ cằm, nhìn Ngụy Ninh, nói một câu.



“Anh Ninh à, cởi quần ra.”