Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 15 : Thủy quỷ

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Khi ra khỏi cửa thì mặt trời cũng đã lên cao, sương mù tan ra, cảnh vật xung quanh hiện rõ ràng, rừng xanh lá rậm, côn trùng kêu vang chim ríu rít, lại càng hiện rõ vẻ u tĩnh, cũng có tiếng suối róc rách truyền từ đằng xa tới, đầu cành cây, dường như chỉ cần vươn ra một cái là có thể chạm được vào mặt nước.



Người ở thôn Ngụy có thói quen mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn đi ngủ, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, mặt trời lên thì thức dậy, ăn cơm sáng rồi từng người đều đi làm việc. Đây là cảnh tượng trước kia. Hiện tại, lĩnh vực đó cần thời gian rất lớn nên đất đai trồng trọt đã bị bỏ hoang không ít, dạo gần đây phát triển hơn, nhiều người bán đất đi làm ông chủ miền tây, hoặc là đi làm diễn viên giết thời gian, mà trẻ con tinh lực dư thừa thì ở trong sơn cốc đấu đá lung tung, đào ra mọi góc khuất của bí mật.



Thời điểm Ngụy Ninh quay về đã nhìn thấy vài đứa trẻ chơi đùa chạy qua.



Vẻ mặt hạnh phúc, ánh mắt sáng ngời, hưng phấn kêu to khiến tâm tình Ngụy Ninh cũng bay bổng theo. Trẻ con, luôn có thể khiến người ta quên đi những góc tối và không vui.



Chính là, trong đó vẫn có một số nơi không như thế, khiến trong lòng Ngụy Ninh nhảy dựng nhịn không được vẫn nhìn theo đám trẻ kia. Bọn họ chạy về phía dòng suối nhỏ, điều này khiến Ngụy Ninh nhớ tới một vài hồi ức không vui, có lẽ chỉ vì bảo đảm một chút, anh quay đầu nói vói Ngụy tam thẩm: “Mẹ, mẹ về trước đi, con tới nơi này một chút.”



Từ lúc ra khỏi nhà Ngụy thất gia, vẻ mặt Ngụy tam thẩm liền hoảng hốt, hai mắt đăm đăm, cứ như đang mộng du, bà mờ mịt gật đầu: “Sớm quay về, bên ngoài nhiều thứ xấu, đừng đến bờ nước —“



Ngụy Ninh liên thanh đáp lời, vẫn  nhìn theo Ngụy tam thẩm đến khi vào thôn mới xoay người.



Cái cảm giác bất an trong lòng này ngày càng mãnh liệt, hắn đi nhanh hơn, đến bên bờ suối.



Quả nhiên, mấy đứa nhỏ kia chính là tới bờ nước.



Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu đến mặt nước lấp lánh, bốn năm đứa nhỏ đang ở bờ nước đùa đến vui vẻ, có đứa đang nhặt vỏ trai vỏ hến, có đứa từ cây hòe trong rừng tha về một cái lưới nhỏ, lấy cơm thừa bóp nát ra làm mồi, bỏ vào một vùng nước tương đối sâu chờ cá chui đầu vào lưới — con suối trong sơn cốc này sản vật phong phú, tùy ý quăng một mẻ cũng đã có ngay một bàn ăn.
Trước mắt anh đưa tay không thấy năm ngón. Dưới nước rất tối, lạnh quá, người kia chính là dưới tình hình như thế mà chết đi sao? Cậu cùng cùng nó, rất sợ, nhưng lại không ai tới cứu, chỉ có thể mở mắt nhìn chính mình bị nuốt hết sao? Nghĩ như vậy, khóe mắt Ngụy Ninh tràn ra một ít chất lỏng trong suốt, hòa vào trong nước.



Trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một người đạp nước mà tới, anh nhìn không rõ ràng, bất luận bộ phận nào của người kia cũng đều mơ mơ hồ hồ, dường như không có giới hạn ngăn cách với dòng nước, cơ thể một phần hóa vào nước, nước lại biến thành cơ thể, ôm cổ Ngụy Ninh.



Bèo rong trên người Ngụy Ninh, đứa trẻ, cứ như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng trốn đi.



Người này nhẹ vỗ vỗ vuốt ve lưng Ngụy Ninh, đôi môi lạnh như băng dán vào đôi môi tái nhợt của Ngụy Ninh, một luồng không khí từ miệng người đó cuồn cuộn không ngừng truyền vào miệng Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nghẹn ngào túm lấy tóc của cậu, giống như bắt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.



Tóc của hắn mềm như nước, ấm áp hơn bèo rong.



Ngụy Ninh nhìn khuôn mặt dễ nhìn kia, cậu đang nhìn anh, miệng đóng mở. “Đừng sợ —“ Cậu nói như vậy.



Nước mắt Ngụy Ninh cứ như nước, muốn ngừng cũng không ngừng được.



Vì sao lại tới cứu anh, rõ ràng ngày đó anh đã nhìn thấy bèo rong lôi người kia đi, lại sợ hãi không dám tới cứu, từ đấy về sau không cách nào thoát khỏi hối hận và chán ghét bản thân, nếu thời gian quay lại, anh sẽ làm thế nào? Có thể liều chết cũng phải cứu người kia lên không?



Ngụy Ninh gắt gao ôm lấy khối cơ thể lạnh như băng trước mắt này, câu kia vẫn luôn muốn nói cuối cùng cũng nói được ra miệng: “Thực xin lỗi.”