Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 28 : Ngộ quỷ

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Không ngờ là đồ vật bồi táng cũng có ngày xuất hiện trên tay mình, Ngụy Ninh cầm miếng ngọc lạnh như băng kia trong lòng từng đợt sợ hãi, nhưng trước mặt Ngụy tam thẩm không dám làm chuyện gì, đành phải hàm hàm hồ hồ mà bỏ vào trong túi áo.



Ngụy Ninh nghĩ đến chuyện lập đàn tràng liền nói với Ngụy tam thẩm.



Ngụy tam thẩm ngược lại không có ý kiến gì, tươi cười gật đầu, khen Ngụy Ninh hiểu biết, mới kết hôn đã biết lo nghĩ cho A Tích, lúc A Tích mất còn chưa tới 15 tuổi, theo quy củ cũ không thể lập đàn tràng, cũng không thể nằm trong quan phòng, trực tiếp liễm thi nhập quan. Năm đó lúc hạ táng bà đã sớm muốn lập đàn tràng cho A Tích, tiếc là hữu tâm vô lực, may mà hiện tại có A Ninh…



Cứ như vậy cằn nhằn lan man một hồi, Ngụy Ninh kiên nhẫn lắng nghe.



Chờ Ngụy tam thẩm nói xong, anh liền rót cho bà chén nước, sau đó nói với bà, anh có việc phải ra ngoài, đi thương lượng với người ta về việc lập đàn tràng, Ngụy tam thẩm vội buông chén xuống: “Vậy con mau đi đi, đi nhanh đi, đừng lo cho mẹ, hiện tại mẹ khá lắm, không phải lo lắng gì đâu.”



Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời đồng thời ra khỏi phòng, lúc hai người tách ra Ngụy Thời muốn Ngụy Ninh ở nhà chờ hắn tới, hắn muốn mang chút thuốc cho Ngụy Ninh, Ngụy Ninh thở dài gật gật đầu hẹn nhau như vậy.



Ngụy Ninh nhấc chân đi tới cửa nhà đã gần như ngã xuống, bắt đầu từ đêm qua đầu đã choáng váng đau nhức, cơ thể nặng trịch, càng ngày càng nghiêm trọng, anh vẫn luôn gắng chống đỡ, hiện tại chống đỡ không nổi nữa.



Cửa nhà Ngụy Ninh mở ra, má Ngụy nhìn thấy Ngụy Ninh vội chạy tới. Ngụy Ninh miễn cưỡng cười: “Mẹ…”



Má Ngụy vẻ mặt khẩn trương nhìn anh, mồ hôi chảy ròng. “Con sao vậy? A, sao mới ra ngoài một đêm liền mang dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua bạn con truyền bệnh cho con? Mẹ bảo gặp cái chuyện tẩu tà này, người có hỏa diễm thấp như con nên tránh xa một chút, để Trần Dương cùng bạn của hắn đưa người đi là được rồi, con còn không tin…”



Ngụy Ninh giật giật tay, ngắt lời má Ngụy.



Ngày hôm qua gặp chuyện không may là bạn của mình, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, thế quá không nghĩa khí rồi, nhưng lời nay anh không nói với má Ngụy được. Với má Ngụy thì cho dù có lỗi với Yến Hoa cũng cảm thấy con mình là quan trọng nhất, tấm lòng cha mẹ đều vậy, chuyện này không có gì để nói.
Ngụy Ninh cảm thấy cổ mình bị một sợi dây thừng băng buộc chặt, càng ngày càng chặt, mắt thấy sắp hít thở không thông.



Lúc này, trời đang mưa to đột nhiên ngừng lại, lập tức xuất hiện vài ngôi sao lác đác trên bầu trời, một mảnh an hòa.



Từ miếng ngọc trên người Ngụy Ninh tràn ra một cố sương mù trắng xam, tên quỷ nam kia bị cỗ sương mù này dính vào cứ như đụng phải khắc tinh, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, bàn tay đang tóm lấy cổ anh dưới sự ăn mòn của sương mù cũng dần tan rã không thấy nữa.



Ngụy Ninh trừng mắt nhìn màn này, tên quỷ vừa rồi còn dữ tợn giờ kêu gào, lấy ra một cây đao chặt đứt cánh tay của chính mình, sau đó mang ánh mắt oán hận mà trừng về phía Ngụy Ninh, không nói câu nào biến mất tại chỗ.



Cuối cùng… cuối cùng cũng được cứu rồi, tên quỷ kia rời đi, vốn dĩ cơ thể không thể động đậy cũng khôi phục lại được, chân Ngụy Ninh mềm nhũn, lảo đảo một bên sắp ngã, nhưng có một luồng khí lạnh ngay lập tức đỡ lấy anh.



Bên tai truyền đến một tiếng thở dài. “Aiiii—-“



Cơ thể Ngụy Ninh mẫn cảm run lên, anh không dám quay lại nhìn, “thứ kia” ở ngay phía sau anh, ôm lấy anh, ban đêm nhiệt độ thấp, mặt đất hơi ẩm.



Như vậy không được, Ngụy Ninh ý thức được điểm này, không thể để “cậu” hiểu lầm, “cậu” sẽ càng không thể siêu thoát, Ngụy Ninh nén nỗi sợ hãi trong lòng, cường chống đỡ cơ thể suy yếu muốn thoát ra khỏi gông cùm của “cậu”.



Nhưng mà anh càng giãy dụa, gông cùm trên người lại càng chặt, “thứ đó” ở phía sau rõ ràng không định buông anh ra, môi Ngụy Ninh xanh trắng, theo bản năng mà dùng khuỷu tay huých ra sau, anh cho là mình sẽ đụng vào không khí, dù sao “thứ kia” cũng vô hình vô trạng, nhiều lắm cũng chỉ là một chút sương mù.



Nhưng mà, lúc này đây anh lại như đụng phải thứ gì đó.