Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 33 : Hung sát
Ngày đăng: 19:53 19/04/20
Ngụy Ninh ngủ một giấc, sau đó bệnh trạng đã đỡ hơn nhiều, trước kia cầm khối táng ngọc lạnh lẽo trong tay, giờ không còn cách nào khác đành đeo trên cổ.
Giường của anh hiện tại đang bị Trần Dương vốn đã mất máu quá nhiều chiếm mất.
Trần Dương vốn tùy tiện, không sợ trời không sợ đất, theo lời hắn nói thì hắn trời sinh bát tự vững chắc, dương khí nặng, mấy tên quỷ đó nhìn thấy hắn đều phải e ngại. Lúc hắn vừa sinh ra bà nội hắn ôm hắn đi xem mệnh, mấy ông thầy bói trăm miệng một lời đều nói như vậy.
Bên này Trần Dương vừa nằm lên giường liền ngáy, bên kia Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời bước ra cửa, đến nhà chính, trong nhà chính từng người đến người đi, một nhóm người thôn Ngụy đứng ở bên cạnh đạo sư xem náo nhiệt.
Ngụy Tam thẩm ngồi cạnh bàn thờ, có mấy người phụ nữ trông bằng tuổi ngồi cạnh bà.
Đây là đàn tràng lớp người già lập cho lớp trẻ, bối phận đặt ở đó nên Ngụy Tam thẩm tuy cũng là “người phụ lễ” nhưng không thể để bà đứng, cũng không thể để bà quỳ, vậy nên ở bên cạnh đạo sư thường được đặt một băng ghế dài để lớp người già lúc mỏi quá có thể ngồi một chút.
Ngụy Tam thẩm nhìn Đông lão đầu niệm kinh theo tiết tấu, cơ thể cũng theo đó mà lắc lư, vẻ mặt dại ra, ánh mắt đờ đẫn, chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra tâm người làm mẹ này cũng đã sớm thành tro.
Ngụy Ninh vừa đến Ngụy Tam thẩm liền nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay, Ngụy Ninh bước đến, Ngụy Tam thẩm nắm chặt tay anh. “A Ninh à, con nói xem A Tích ở phía dưới có ổn không? Có thể trách mẹ không trông nom nó để nó xảy ra chuyện không?”
Tay Ngụy Tam thẩm lạnh như băng, không có chút nhân khí.
Ngụy Ninh nghe giọng nói mơ hồ của bà, cái mũi có chút lên men, cố dùng giọng nói nhẹ nhàng. “Chắc chắn không đâu, A Tích biết mẹ xót cậu ấy, mẹ đừng nghĩ như vậy, cậu ấy biết được ở dưới đó cũng đau lòng.”
Cái gọi xót, kỳ thật cũng chính là thương yêu.
Ngụy Tam thẩm nghe xong nước mắt liền chảy ra, mấy người phụ nữ bên cạnh liền an ủi bà, Ngụy Ninh cũng an ủi vài câu, sau đó liền làm “tùy tế” thay cho người bà con xa kia, cầm ba nén hương trong tay, đứng ở vị trí gần cuối hàng bên phải của Đông lão đầu.
Ngụy Thời vội đưa cho anh một lá bùa. “Anh cầm lấy, tạm thời có thể khiến thứ đó không tới gần, bọn chúng là hung thần, cũng chính là ác hồn. Những người chết oan, chết đột ngột, không muốn đi đầu thai sống ở nơi âm khí nặng, qua năm này tháng nọ sẽ biến thành ác sát, hoàn toàn không còn thần trí mà chỉ còn một suy nghĩ phải mang người sống biến thành giống như chúng.”
Ngụy Ninh không rõ quan niệm này lắm. “Từ đâu tới mà nhiều vậy?” Đầu óc anh suy nghĩ một chút. “Đều do “quỷ độn” kia mời tới?”
Ngụy Thời gật gật đầu. “Ừ, tôi cũng không biết tại sao cạnh thôn Ngụy lại có nơi nuôi nhiều hung thần như vậy.”
Lòng Ngụy Ninh sợ hãi nhìn những cái bóng trắng đó, lúc trước không thấy không nghe được tiếng gào thét vô thanh, giờ dường như cảm nhận được hết, đầu óc anh cứ như đã bị ảnh hưởng, mơ mơ màng màng, giống như dấu hiệu hồn phách rời khỏi cơ thể, anh nắm chặt lá bùa kia, khối táng ngọc trên ngực phát ra luồng khí mát mẻ cũng ngày càng lạnh, nhưng là như thế anh lại cảm giác tốt hơn. “Làm sao bây giờ?”
Cái này chỉ có thể hỏi Ngụy Thời, hắn mới biết chuyện này.
Ngụy Thời gãi gãi cằm, có chút phân vân, nhưng là cuối cùng hắn vẫn quyết định dù sao mọi chuyện cũng đã hung hiểm đến mức này, nếu không làm thì chết, làm may ra còn đường sống. Cứ đánh cuộc một phen, không tinh mệnh mình lại xui đến vậy, còn chưa kịp cưới vợ đã chết, thế chết thật không nhắm mắt. Trong đầu nghĩ vậy đồng thời đem kế hoạch nói với Ngụy Ninh một lần.
Ngụy Ninh nghe xong nói. “Nắm chắc mấy phần thành công?”
Ngụy Thời lắc lắc đầu. “Còn phải xem tình huống thế nào đã.”
Mắt phải Ngụy Ninh giật giật, anh giơ tay đè chặt mí mắt. “Tuy rằng thấy mày chẳng đáng tin nhưng mà cũng chẳng quản nhiều vậy được, anh tình nguyện liều mạng, so với việc biến thành tên đần độn chỉ biết ăn cơm chảy nước miếng thì chết tốt hơn.”
Ngụy Thời vừa rồi còn đứng đắn nghiêm túc, lập tức lộ ra vẻ cợt nhả. “Anh Ninh à, nào có nghiêm trọng vậy, anh nhìn tôi từ nhỏ đến lớn không phải vận khí đều rất tốt sao.”
Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là: vận khí.