Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 35 : Tương sát

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Kinh đào hãi lãng, phô thiên cái địa* mà quét tới, Ngụy Ninh như con rối gỗ ngồi dưới đất, muốn động cũng không thể cử động, anh đã bị cỗ âm khí kia cướp đi quyền khống chế cơ thể, một đầu ngón tay cũng không động đậy được.



Môi xanh tím, một luồng âm khí hung tàn chạy vào trong cơ thể anh, trong cơ thể đã không còn chỗ cho âm khí tiến vào nhưng chúng vẫn mặc kệ, cứ vậy mà chui vào cơ thể Ngụy Ninh, kết quả là âm khí ngày càng nhiều, dần dần từ trên da tỏa ra.



Từ bên ngoài nhìn vào lúc này cả người Ngụy Ninh bị một tầng xám trắng bao lấy, sương mù bao phủ ướt sũng.



Hơn nữa cỗ sương bù bao quanh Ngụy Ninh mật độ ngày càng dày, diện tích ngày một lớn, dần dần kéo rộng đến chu vi ba thước quanh Ngụy Ninh.



Đám cỏ dại bị Ngụy Ninh chém đứt và chỗ rễ cây trên đất vừa chạm vào đám sương mù này ngay lập tức bị cướp đi sinh khí, biến thành màu đen, bốc mùi như vật chết, âm khí ẩm ướt chui vào trong đất, phàm là chỗ nó chạm tới dần dần đều tản ra mùi bùn lầy hôi thối.



Ý thức của Ngụy Ninh bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, lẫn lộn với đám âm khí đó, chẳng phân được ta ngươi, anh liều mạng muốn thoát ra khỏi đám âm khí ấy nhưng xung quanh đều là âm khí, không có một chỗ cho anh dung thân, đám âm khí đó bắt đầu tản ra hương vị của mỹ thực, đánh về phía anh.



“A —— a a a ——” Ngụy Ninh đỡ trái hở phải, trước chắn sau đẩy, dùng hết sức lực vẫn không có tác dụng chỉ có thể phí công phát ra vài tiếng rít.



Lúc thống khổ như vậy, trên mặt anh lại là vẻ bình thản, thậm chí khóe miệng còn ẩn giấu nét cười.



Nhưng mà nét cười này lộ vẻ dửng dưng, lộ vẻ lạnh lùng, khiến người nhìn không rét mà run.



Thân đang trong địa ngục tra tấn, chỉ có ngón giữa truyền tới cử động rất nhỏ, cử động kia cứ như sợi dây điều khiển con diều, lôi kéo anh, khiến anh không đến mức hoàn toàn bị cuốn vào trong đám âm khí này, không hoàn toàn bị chúng mê đảo thần trí.



Nhưng là, thời gian trôi qua, số lần cử động ngày càng ít, tác dụng cũng ngày càng nhỏ.



Ngụy Ninh quay cuồng trong luồng âm khí, giống như cơ thể bị lửa địa ngục thiêu đốt, nhận hết vô số tra tấn, đau khổ, anh một lần lại một lần nhớ kỹ “Địa Tàng Bồ Tát bản nguyện kinh”, cho dù xé rách thân thể, xương cốt gãy hết thì cũng có một phần kiên trì cuối cùng.



Mà trong lúc Ngụy Ninh bị âm khí xâm lấn thân thể, thống khổ vì bị tra tấn, Ngụy Thời cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.



Sau khi lấy dao rạch một nhát ở cổ tay, lại cho nhỏ máu chảy ra ngoài, hắn ngồi khoanh chân giữa trận pháp, lòng bàn tay hướng lên trời, đặt trên đầu gối, để máu nhỏ xuống đất.



Từng luồng âm khí toát ra.




Cây đào ngàn năm ngâm qua nước tam phục, đào ngàn năm thì không cần nói, đào ở đâu có thể sống lâu vậy chứ, trăm năm đã là khó tìm rồi, ngàn năm là đã trở thành yêu thành quái.



Mà nước tam phục, chính là nước vô căn trong ngày dương khí nặng, phơi nắng ba năm ba phục nhật*, thiếu một ngày, một giờ cũng không được, nên nếu năm nào phục nhật có mưa, mặt trời bị che mất, vậy cũng nói lên nước vô căn đấy không thể dùng được.



Thứ được tạo ra dưới điều kiện hà khắc như vậy, nhất định là thứ tốt, vật dĩ hi vi quý, lúc sư phụ Ngụy Thời mang cho hắn vẻ mặt đau lòng, đôi khi Ngụy Thời cảm thấy tính cách keo kiệt của mình tất cả đều do sư phụ ảnh hưởng, lúc còn nhỏ hắn nổi tiếng là người hào phóng.



Thứ này rốt cuộc vẫn hữu dụng.



Sau khi Ngụy Ninh uống xong, trong cổ họng phát ra rung động, chốc lát sau anh mở mắt, Ngụy Thời nhìn, thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, “Anh Ninh à, đi được không?” Hắn hỏi.



Tay Ngụy Ninh run rẩy vươn ra, Ngụy Thời thấy đại khái anh không thể tự mình đứng dậy nổi liền bắt lấy tay anh, kéo anh đặt trên lưng mình, tính toán nhanh chóng xuống núi.



Vẻ mặt Ngụy Ninh hoảng hốt, toàn thân cao thấp mỗi khớp xương, mỗi cơ bắp, mỗi làn da đều kháng nghị anh đã quá bạo ngược, bờ môi anh run run, thử nhiều lần vẫn không phát ra được thanh âm, anh chỉ có thể nhìn hộp thuốc Ngụy Thời đeo trên cổ, lắc lư lắc lư.



Đường xuống núi không dễ đi, Ngụy Thời đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể cố chống đỡ.



Hắn vừa đi vừa nói lại tình huống nguy hiểm tối qua cho Ngụy Ninh. “Tôi còn tưởng thật sự hết cách rồi chứ, nhưng mà những hung thần ác hồn đấy không ngờ lại đi theo đám âm khí đi xuống dưới, ngược lại ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn chỉ nghĩ đến lợi dụng âm khí nơi Âm Thấp Địa, dung cơ thể anh làm chất dẫn mang âm khí tới, cỗ âm khí khổng lồ như vậy khẳng định có thể thu hút đám bóng trắng lại đây, hai bên không thể cùng tồn tại, khẳng định sẽ có một bên bị bên kia nuốt hết, không ngờ chúng nó cư nhiên thông đồng với nhau… thật sự là kỳ quái…”



Ngụy Thời một bên nhắc lại, Ngụy Ninh thì hai mắt đăm đăm, nghe như không nghe.



“Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó…. Aiii, kệ đi, ai rảnh quản nhiều như vậy chứ.” Ngụy Thời dùng câu nói vô trách nhiệm này làm câu tổng kết.



–          kinh đào hải lãng: thành ngữ ám chỉ tình huống cực kỳ hiểm ác hoặc đấu tranh kịch liệt, xuất xứ từ “Ngọc Sơn thường văn tập: Hải Vân Lâu ký”



–          phô thiên cái địa: hình dung tình hình nguy hiểm, âm thanh lớn



–          phục nhật: từ mùa hè trở đi, mỗi mười ngày là một phục, có ba thứ: sơ phục初伏, trung phục中伏 và mạt phục末伏, tổng cộng ba mươi ngày, là thời kì nóng nhất trong năm.