Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 38 : Đưa thần
Ngày đăng: 19:53 19/04/20
Sau khi lễ bái hoàn tất, Ngụy Thời lấy bột của lá bùa trong bát ra, từ chân Ngụy Ninh hất một đường tới trên cửa, cửa ở đây là mắt, Ngụy Thời rắc chút bột cuối cùng ở ngay trước mắt, vừa rắc vừa lẩm bẩm.
Ngụy Ninh khẩn trương đến mức động cũng không dám động, cứng ngắc mà ngồi trên chiếc ghế dựa khắc hoa.
Trời tối đen, không trăng không sao, chỉ có mây đen bao trùm, nếu không tính đến căn phòng tối mờ, không tính đến không khí ngưng trọng thì tất cả đều bình thường, chỉ là một buổi tối yên bình.
Trong phòng là cảm giác mát mẻcủa đêm mùa hè mang lại, nhưng dần dần Ngụy Ninh cảm thấy dường như nhiệt độ trong phòng hạ xuống, lạnh, ngày càng lạnh, lạnh đến mức toàn thân Ngụy Ninh run rẩy, chân anh, cơ thể anh không tự chủ được mà run rẩy trong bầu không khí lạnh lẽo. Anh muốn khống chế cơ thể mình không được run, tránh để bột từ lá bùa rơi hết xuống.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, không nghe thấy âm thanh gì, bỗng nhiên, một luồng gió từ đâu thổi tới, tốc độ rất chậm, dán trên mặt đất, cuốn lên từng mảnh lá rụng, mẩu giấy, tro bụi, men theo từng phiến đá ở thôn Ngụy mà tiến về phía trước, đến trước cửa nhà Ngụy Thời, ngừng lại.
Sau đó, Ngụy Ninh kinh hãi mà nhìn thấy dai dấu chân dọc theo đám bột từ lá bùa kia bước vào.
Lúc này Ngụy Thời đang nửa quỳ trước cửa, đột nhiên trời có mưa phùn, mưa bụi theo gió bay vào phòng làm ướt quần áo Ngụy Thời, nước mưa ngấm vào làm cơ thể Ngụy Thời run lên từng đợt, tấm lưng thẳng cũng hơi lung lay.
Ngón tay Ngụy Thời run rẩy, lấy ra tiền giấy đã chuẩn bị sẵn từ sáng, đặt ở bên người, đôt một ngọn nến trắng, từng thứ từng thứ, từng bước từng bước, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng ổn, khói trắng lượn lờ bày lên, cho dù bị mưa phùn làm ướt thì vẫn cứ bay lên như thế.
Ngụy Ninh ngừng thở, nhìn chỗ tiền giấy bị đốt đó đều bay theo một hướng, biến thành bụi bay đến một chỗ rồi rơi trên đất, bám vào cơn gió lạnh, theo hai dấu chân kia dần dần tiến về phía trước.
Ngụy Ninh sợ đến mức toàn thân lạnh run, sắc mặt trắng bệch, môi khô khốc.
Tuy rằng Ngụy Thời từng nói với anh, âm ty đi tuần cũng là một loại tiểu quỷ sẽ không làm tổn thương người sống, lúc này chủ yếu là mượn sức của chúng để tìm lại một hồn một phách bị mất, nhưng đó cũng chỉ là tình hình chung thôi, trên đời này không phải là vẫn còn ba chữ “ngoài ý muốn” hay sao, đối mặt với chuyện này người bình thường còn có thể giữ tâm bình tĩnh được hay không? Không xỉu ngay lập tức là lá gan đã lớn, tính tình ngang ngược rồi, giờ chuông báo động trong lòng đang kêu vang.
Hai dấu chân kia đi vào trong nhà, cách Ngụy Ninh ba bước thì dừng lại.
Không đi về phía trước, cũng không lùi về sau.
Ngụy Thời không nói câu nào, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra, ngón tay hắn run rẩy, lại lấy ra một cây hương lớn, châm lửa, cắm vào một cái đỉnh nho nhỏ, trên đỉnh lô có chỗ tay cầm, là kiểu cũ, hai con Huyền Vũ ló đầu ra như hai cái tai, Ngụy Thời cắm hương xong, lại lấy ra một lá bùa nữa, niệm hai câu, để sát vào nén hương.
Cây hương này không phải ngọn lửa nhưng sau khi lá bùa chạm vào lập tức đã bị cháy, một ngọt nửa bật lên “vèo” một cái, bật lên cao, đồng thời cây hương vừa đốt kia cũng nhanh chóng cháy hết.
Theo động tác của Ngụy Thời, đôi chân đang dừng lại kia lại đi tiếp.
Trong lúc bọn họ ta một câu ngươi một câu đối chọi gay gắt, cái bóng ở bên trái không nói một câu, chỉ yên lặng lắng nghe, Ngụy Ninh vô tình đến bên cạnh, cảm thấy cái bóng đó thực thân thiết, ngay cả dáng vẻ trầm mặc cũng dễ nhìn hơn hai cái bóng đang cãi nhau ầm ĩ kia.
Chờ bọn họ cãi nhau một lúc, cái bóng bên trái, cũng chính là Ngụy Tích mới lên tiếng, âm thanh của cậu thanh thúy rõ ràng, nhẹ nhàng như gió. “Làm phiền hai vị.”
Hai cái bóng đang cãi nhau kia lập tức ngừng lại, đồng thời nói: “Đương nhiên, đương nhiên.” Cái bóng gây họa kia còn bỏ thêm một câu: “Không chết được đâu, không phải có thể đưa hồn phách của hắn quay về sao? Với năng lực của chúng ta thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”
Ngụy Tích bước một bước về phía Ngụy Ninh. “Không, tôi còn muốn anh ấy nhớ rõ chuyện xảy ra trong này.”
Yêu cầu này rõ ràng có chút khó khăn, hai cái bóng dáng kia không nói.
Giọng nói Ngụy Tích lại từ từ vang lại: “Chuyện này không cần hai người lo, tôi chỉ muốn nhờ các người giúp, chuyện khác tôi sẽ có cách.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cậu cứ đi làm đi, lúc nào dùng tới chúng ta cứ gọi.” Hai cái bóng kia lập tức nói, giọng cứ như đã trút được gánh nặng, xem ra muốn đưa hồn phách quay về vị trí cũ đồng thời còn giữ nguyên ký ức phải trả giá rất lớn, mức độ khó khăn cũng cao, thế nên hai người đều không muốn nhúng tay vào việc này.
Ngụy Ninh nghe đến mơ mơ màng màng, giống như hiểu, lại như không hiểu.
Ngay khi anh ở chỗ này nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cái gì, một đám âm bụi màu đen trực tiếp bay về phía anh, Ngụy Ninh nhìn thế như chẻ tre của nó, rít lên một tiếng, xoay người nghĩ muốn trốn, nhưng trốn được ở đâu, còn chưa chạy được vài bước đã bị đám âm khí kia trói vào, kéo đi.
Ngụy Ninh không hiểu nó muốn mang mình đi đâu.
Anh mở miệng muốn nói, lại chỉ có thể phát ra âm thanh đơn điệu mà chói tai “Nha nha”, cái tiếng “nha nha” kia nghe như quỷ khóc.
Anh bị kéo tới một căn phòng ở cạnh lớp sương mù, cỗ âm khí trói buộc anh lập tức biến mất không thấy nữa, lòng Ngụy Ninh chấn động, sợ cỗ âm khí kia lại xông ra, anh nhìn trái nhìn phải trước sau đều nhìn một lần, phát hiện xung quanh im ắng.
Lúc này, từ trong phòng kia đi ra một người.
Người kia vừa đi ra khỏi cửa, liền duỗi người một cái, kích động đám sương mù xung quanh, Ngụy Ninh phát hiện người kia với những cái bóng trắng khác không giống nhau, hình dáng của nó rõ ràng hơn, đại khái có thể nhìn rõ ngũ quan.
Đây, đây chính là mặt của anh!