Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 62 : Sinh bệnh

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ngụy Ninh bị anh cảnh sát tra hỏi cả nửa ngày, đại khái với một người cảnh sát mà nói có hai vụ án lớn đều gặp một nhân chứng thì dù thế nào cũng là chuyện đáng ngờ, thế nên anh ta vô cùng nghiêm túc hỏi tỉ mỉ kỹ càng, dù chuyện nhỏ nhất cũng bắt Ngụy Ninh giải thích rõ.



Ngụy Ninh nói dối là lúc đến Sa Thành tìm việc vô tình vào cửa hàng này, sau đó có qua lại với chủ cửa hàng, đặt ở cửa hàng ít lá trà hẹn tối nay tới lấy, không ngờ lại gặp chuyện này.



Người cảnh sát với gương mặt nghiêm nghị thấy sắc mặt Ngụy Ninh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ như đã chịu kinh hách, thoạt nhìn không giống người hung ác, quan trọng nhất là hiện trường không có chứng cớ chứng minh do Ngụy Ninh gây ra nên chỉ bắt Ngụy Ninh để lại cách liên lạc và địa chỉ sau đó để anh về, nhưng yêu cầu anh ở lại thành phố B không đi đâu để bất cứ lúc nào họ cũng có thể liên lạc.



Ngụy Ninh đồng ý tất cả, rất phối hợp với cảnh sát.



Đợi đến lúc có thể rời đi, Ngụy Ninh cúi đầu, chạm rãi đi ở dọc đường, trên đường có không ít người ngó vào xem, Ngụy Ninh bước qua bọn họ đến chỗ yên tĩnh một chút thì ngồi xổm xuống, nửa ngày không cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm, anh lấy một điếu thuốc nhưng không hút mà chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay.



“Ngụy Tích” cũng ngồi xuống đất với anh.



Qua một lúc lâu, gió thổi lên, lúc thổi qua có hơi lạnh, giờ đã là đêm khuya, người đi trên đường ít đi, quỷ hồn không sạch sẽ lại nhiều hơn. “Ngụy Tích” nhìn phía đối diện đã có hơn mười hai mươi con quỷ hồn, mỗi tên đều mặt mũi dữ tợn, không cụt chân thì cụt tay, máu me be bét, chúng nhìn Ngụy Ninh, phát ra tiếng gào rít ghê rợn.



“Ngụy Tích” không nói lời nào chỉ liếc chúng một cái, những tên quỷ hồn đó sợ hãi rút lui, gào thét tìm đối tượng khác trên đường, tìm những người vào tháng quỷ mà nửa đêm vẫn chưa về nhà, hỏa diễm thấp, bát tự nhẹ, đi theo sau bọn họ thừa dịp đánh lén.



“Ngụy Tích” đứng dậy, kéo tay Ngụy Ninh: “Đi thôi, đừng ngồi đây nữa, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng ra một chút đừng đứng ở đây, bây giờ là tháng quỷ em không muốn dọa anh.”



Ngụy Ninh ngẩng mặt lên, hốc mắt anh có chút đỏ, anh không nói câu nào đứng dậy, đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến anh liền lên xe.



Chiếc xe taxi yên lặng chạy trong màn đêm, lái xe phía trước không thích nói chuyện nên chỉ hỏi địa chỉ rồi bật radio lên để trong xe náo nhiệt hơn một chút.



Ngụy Ninh ngồi phía sau cứ mơ mơ màng màng, mãi đến lúc xuống xe vẫn không yên lòng, vẫn là “Ngụy Tích” cầm tay anh lấy tiền trong túi đưa trả cho lái xe, người kia nhìn động tác mất tự nhiên của anh sau khi nhận tiền chẳng nói thêm câu nào xịch một tiếng lái xe phóng thẳng.



Ngụy Ninh giơ tay lên định bảo “Ông còn chưa trả lại tiền” rồi lại thôi.



Ông lái xe này con như lợi hại, vẫn nhớ rõ thu tiền rồi mới chạy, nhiều lái xe sợ đến mức tiền cũng quên lấy. Bởi vì vậy mà Ngụy Ninh vốn còn đang chìm trong cơn say cũng tỉnh lại một chút, anh nhìn “Ngụy Tích” vẫn cầm bàn tay mình không buông chẳng buồn nói gì, cứ thế đi lên tầng sáu, lúc mở cửa nhà “Ngụy Tích” vẫn chưa chịu buông ra, tuy nắm bàn tay lạnh lẽo của “Ngụy Tích” không thoải mái gì nhưng Ngụy Ninh cũng không chủ động bỏ tay cậu ra.




Hộ sĩ đến kiểm tra từng giường một chút rồi ra ngoài, trong phòng bệnh im ắng chỉ nghe được tiếng cọ xát khi người bệnh trở mình, còn cả tiếng ho khan đè nén, trong bầu không khí yên tĩnh này mọi âm thanh đều được phóng đại lên, giống như cả thế giới cũng chỉ có mấy âm thanh khiến người ta thấy khó chịu này.



Ngụy Ninh bắt đầu buồn bực, mắt thấy không ngủ được, anh gian nan kéo chăn trùm đầu.



Phòng bệnh này có bốn người nằm, ban ngày ba người kia có người đến thăm một chút nhưng không ngủ lại, không biết qua bao lâu, lúc Ngụy Ninh bắt đầu cảm thấy mơ hồ anh nghe thấy trong phòng bệnh vang lên bước chân người đi lại, bước chân nặng nhọc.



Bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm nên Ngụy Ninh ngủ không say giấc, anh lập tức mở mắt.



Dựa vào ánh sáng từ ngoài chiếu qua khung cửa sổ, Ngụy Ninh thấy mấy người bệnh khác đều đứng dậy đi về phía giường ngủ của anh, trong bóng đêm không thấy rõ mặt nhưng động tác cứng đờ, bước chân nặng nhọc, hơi thở hổn hển của họ không giống người sống mà như cương thi.



Đêm hôm khuya khoắt những người xung quanh lại đột nhiên biến đổi, Ngụy Ninh bị dọa chết, anh hất chăn ra, định nhảy xuống giường nhưng anh sốt cao mới lui, toàn thân không có sức, đừng nói đứng dậy mà xoay người cũng không nổi, Ngụy Ninh tuyệt vọng, cánh cửa này khẳng định có người động tay động chân, không mở được, cũng không thấy đường khác để trốn. Ngụy Ninh cố xoay người nhìn xung quanh một chút thấy sau cửa có một cái chổi, anh lập tức cầm lấy để nàng ngực, ánh mắt chăm chú nhìn vào ba người kia, rõ ràng đã bị người khác khống ché, đợi bọn họ động thủ chính mình liền lập tức đánh trả, cho dù hiện tại toàn thân đều là mồ hôi, tay chân mềm nhũn thì cũng không thể cứ vậy mà khoanh tay chịu chết.



Lúc này, Ngụy Ninh thấy bên cửa sổ đột nhiên có một bóng người, cô ta ngồi trên cửa sổ, cổ họng đen ngòm há ra phát ra tiếng cười ghê rợn, là người đàn bà điên kia.



Ngụy Ninh nóng đến mức sắp hôn mê, cố hết sức mà nghĩ, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, phải bắt được người phụ nữ kia trước thì không chừng ba người này không còn đáng ngại nữa, may là động tác của họ rất chậm, cứ như là cương thi trong phim, chỉ cần động tác linh hoạt một chút là tránh được.



Chẳng mấy chốc anh đã bị ba người kia vây quanh.



Ngụy Ninh nghe thấy người phụ nữ ấy ngồi trên bệ cửa cười lớn, cứ như đang xem chuyện hại, cười đến mức Ngụy Ninh cũng phát bực, đờ, anh khua cây chổi đâm vào ngực một người, không có sức thì dùng trọng lượng cơ thể, cuối cùng cũng đẩy ngã được người kia.



Vòng vây mở được một lỗ hổng, Ngụy Ninh cầm chổi lảo đâỏ đi về phía cửa sổ.



Sắp đến nơi, mắt thấy sắp chạm vào người phụ nữ kia, tay trái cầm chổi vung lên, tay phải thuận thế quơ một cái, giống như chạm phải cái gì nhưng lại giống như cái gì cũng không chạm vào được, chỉ nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn, chỗ người phụ nữ kia vừa ngồi đã trống rỗng chẳng còn gì.



Ngụy Ninh ngẩn người, chẳng lẽ đó cũng là một loại tà thuật gì đó?