Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 67 : Nội tình

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ngụy Ninh thật không ngờ sự tình lại như vậy, vốn đang muốn tìm ra kẻ hại chết cả nhà ông chủ  Lý, giết người đền mạng là chuyện có từ xưa, nhưng nếu kẻ giết kia vốn đã là một người chết thì sao? Chỉ có thể mang cái thi thể này đi hỏa thiêu để nó không thể làm chuyện ác nữa, chuyện này cũng cứ như vậy cho qua.



Anh không giấu nổi sự thất vọng.



Tương phản với anh là thôn trưởng, ông ta cứ như người đã chết lại được hồi sinh, nhìn Trương Anh Phương đang nằm trên đất rồi không có liêm sỉ mà chạy đến: “Tiểu thiên sư, chúng ta mang chôn thi thể này thì trong nhà tôi sẽ không có chuyện gì nữa phải không?” Ông ta trông mong nhìn Ngụy Thời, hai tay xoa xoa vào nhau.



Ngụy Thời mặt không đổi sắc mà dùng nước ngâm mấy lá bùa để rửa sạch ngân châm, ngân châm thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi tay trắng nõn, dường như Ngụy Ninh thấy một cái bong đen đi theo chân Ngụy Thời; anh chớp mắt nhìn lại, lại không thấy nữa. Ngụy Thời ở bên cạnh từ tốn nói: “Vẫn chưa xong chuyện.”



Thôn trưởng hoảng sợ: “Không phải người đã chết rồi sao, vẫn chưa xong?”



Ngụy Thời ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu người chết mà xong chuyện thì tôi ở đây làm gì?”



Câu này nói rất có lý, chuyên môn nghiệp vụ của hắn còn không phải là tiếp xúc với cõi âm sao, người sống kẻ chết không thể ở với nhau nhưng vì nhân quả nên không để ý tới ranh giới mà dây dưa không dứt. Không đến phút cuối cùng ai có thể nói được đâu là mầm tai họa? Đâu là bên bị hại? Đâu là vô tội?



Một cơn gió thổi qua bỗng khiến lòng bàn chân mọi người phát lạnh.



Vợ của thôn trưởng vẫn luôn đi theo ông, làm ồn một trận trong thì vẫn bảo trì trầm mặc, không để ý xung quanh, dường như bà đã nhận ra có chút gì đó không đúng. Lúc này, đột nhiên bà ta lại đến bên cạnh thôn trưởng lấy tay bóp cổ ông.




Ngay lúc chạm vào thì một luồng sương mù xám sắc xuất hiện dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ thành thực thể, “Ngụy Tích” hiện ra, duỗi tay về phía cái xác sống mà tìm tòi ngay lập tức bắt được một luồng khí đen, luồng khí đen kia rít gào trong câm lặng, không ngừng giãy dụa trong tay “Ngụy Tích”.



Vốn vợ của thôn trưởng đang chắn trước mặt Ngụy Thời thấy cảnh như vậy liền như phát điên mà chạy về phía “Ngụy Tích”, tay “Ngụy Tích” nhấc lên tóm trong không trung lại bắt được một luồng khí đen nữa, vợ của thôn trưởng cũng theo động tác của cậu mà ngã xuống mặt đất.



Ngụy Ninh thở hồng hộc, dựa vào tưởng, mệt đến mức nửa ngày không nói ra hơi, miệng vết thương trên tay anh đau như bị lửa đốt, nước mắt ứa ra, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, Ngụy Ninh còn tưởng, tưởng là cậu thật sự đứng nhìn mình bị xác sống cắn chết.



Trong tay “Ngụy Tích” cầm hai luồng khí đen, dường như không biết làm gì với chúng, đột nhiên, cậu lại như nghĩ ra cái gì đó, cơ thể vừa động liền vụt đến trước mặt Ngụy Thời, còn chưa làm gì dưới chân Ngụy Thời cũng đã tỏa ra một cỗ sương mù màu đen, nó biến thành một đứa nhỏ bốn năm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn chặn trước “Ngụy Tích”.



Ngụy Thời cũng khẩn trương nhìn “Ngụy Tích”, tiểu quỷ kia kéo quần hắn, nắm tay hắn, nhất thời Ngụy Thời cũng không để ý đến động tác này, con quỷ vừa xuất hiện này mạnh hơn Trương Anh Phương nhiều, giờ hắn không thể đối phó được trừ phi hắn dùng pháp lực của tiểu quỷ, nhưng mà…



“Ngụy Tích” giằng co với tiểu quỷ kia một lát, đột nhiên ném hai luồng khí đen vẫn đang vặn vẹo trong tay về phía Ngụy Thời, Ngụy Thời hoảng sợ đang muốn bắt lấy hai luồng khí đen kia, động tác của tiểu quỷ lại nhanh hơn bắt được chúng, cứ như dâng hiến của quý mà giơ cao lên đưa đến trước mặt Ngụy Thời, lại có chút gì đó như lấy lòng.



Ngụy Thời nhếch miệng, không nói gì trực tiếp bắt lấy hai luồng khí đen, về phần tiểu quỷ ở dưới chân, nhìn cũng không nhìn.



“Ngụy Tích” bay về phía Ngụy Ninh, tóm lấy anh, ôm anh vào lòng, một cỗ sương mù dày đặt xuất hiện trong không khí, đợi đến lúc sương mù tản ra “Ngụy Tích” và Ngụy Ninh đã biến mất không thấy nữa.